"Phu nhân cũng sẽ hạ độc với cha ta sao?" Mạc Nhàn hỏi, cha nàng là người không chịu khổ được, không giống như bị hạ độc rồi.
"Vậy còn xem tâm tình của nương ta, may mắn là cha ngươi tuấn tú, đại khái nương ta dùng để làm ấm giường đi." Ngữ khí Tạ Đạo Vi vô cùng tự nhiên nói.
Tuy rằng mới tám tuổi, nhưng Mạc Nhàn thật ra đã biết đến chuyện nam nữ, nhà nàng quá nghèo, chỉ có một phòng, khi đó còn nhỏ tỉnh lại nửa đêm, nàng thấy cha với nương ân ái, cho nên khi Tạ Đạo Vi nói đến chuyện đó, Mạc Nhàn xấu hổ đến mặt có chút đỏ. Tâm lý này thật là không cân bằng, nghĩ rằng cha mình số mạng tốt thật, cả đời này đều có thể sống an nhàn sung sướng, đâu giống như mình, mệnh khổ muốn chết, lúc mình đáng thương bị hạ độc thì cha mình chỉ cần dựa vào cái mặt là kiếm được cơm rồi.
"Ta không ăn có được không?" Mạc Nhàn nhận rõ tình cảnh của mình xong mở miệng dò hỏi, nàng nghĩ, Tạ phủ to như vậy, mình đi lục tìm một chút chắc là có thể kiếm được đồ ăn đi, nếu không được, thì mình trốn ra ngoài, cải trang thành ăn xin xin cơm, cũng tốt hơn là ăn phải đồ độc.
"Có thể, nếu ngươi chọn không ăn, thì chỉ cần trong tầm mắt ta, ta đảm bảo một ngụm nước ngươi cũng không thể uống trộm, không tin ngươi thử xem." Tạ Đạo Vi ra vẻ cổ vũ Mạc Nhàn làm thử.
Mạc Nhàn nhìn tư thái cùng ngữ khí nói chuyện của Tạ Đạo Vi, trong lòng đã co lại một nửa, nàng tin Tạ Đạo Vi thực sự có thể làm được.
"Chỗ này có loại không bỏ độc đúng không?" Mạc Nhàn trong lòng hy vọng hỏi.
"Đúng vậy, có đôi lúc thử vận may, cũng rất là thú vị." Mạc Nhàn nghĩ cái gì, sao Tạ Đạo Vi lại không biết đây?
"Ngươi có gạt ta hay không?" Mạc Nhàn nhìn Tạ Đạo Vi hỏi.
"Sẽ không." Tạ Đạo Vi ra vẻ đương nhiên trả lời.
Trong lòng Mạc Nhàn cũng tạm thời tin tưởng Tạ Đạo Vi một lần, rốt cục thì mình cũng đâu còn sự lựa chọn nào khác, nên Tạ Đạo Vi ăn cái gì, mình ăn cái đó thì được rồi.
Tạ Đạo Vi ăn cháo, Mạc Nhàn cũng ăn cháo, Tạ Đạo Vi ăn mì, Mạc Nhàn cũng ăn mì, nhưng Tạ Đạo Vi ăn cũng không nhiều, Mạc Nhàn liền đem cháo với mì ăn hết toàn bộ, nhưng vẫn là không cảm thấy no. Nàng cảm thấy Tạ Đạo Vi gắp một cái bánh bao nhỏ, chỉ cắn một ngụm liền không ăn nữa, chắc là no rồi đi, Mạc Nhàn hoàn toàn không sợ nước miếng của Tạ Đạo Vi, đem bánh bao được Tạ Đạo Vi ăn rồi nuốt sạch. Mạc Nhàn thật sự là không chê nước miếng của Tạ Đạo Vi, nàng cảm thấy thức ăn ở đây thực sự đều ăn ngon vô cùng, tính cả cháo trắng cũng ngon, nếu không phải sợ trúng độc, Mạc Nhàn thực sự muốn đem tất cả thức ăn ở đây ăn sạch.
Tạ Đạo Vi nhìn Mạc Nhàn hoàn toàn không để ý đến bánh bao thừa của mình mà ăn, có chút kinh ngạc, nghĩ thầm đúng là lão chuột, cái gì cũng không cần chú ý. Bất quá Mạc Nhàn cẩn thận ăn theo mình như vậy, cũng là phí công, Tạ Đạo Vi hơi mỉm cười nhếch khóe miệng.
Tạ Đạo Vi bỏ đũa xuống không ăn nữa, Mạc Nhàn lại không dám nếm thử đồ ăn khác, không thể không bỏ đũa xuống theo. Chỉ là vừa buông đũa xuống, Mạc Nhàn cảm thấy có chút không đúng, lòng bàn tay cực kỳ khó chịu, cảm giác như bị phỏng, nàng mở lòng bàn tay ra nhìn, lòng bàn tay đã biến thành màu đen.
"Làm sao có thể? Rõ ràng là ta ăn giống như ngươi?" Mạc Nhàn khó hiểu hỏi.
"Đúng vậy, giống nhau, chỉ là mấy loại độc này đối với ta đã không có hiệu quả nữa, sau này ngươi quen, cũng sẽ giống như ta." Tạ Đạo Vi cười đến đặc biệt tươi đẹp nói.