Thân thể Mạc Nhàn không có cách nào nhúc nhích, vì lo lắng cho Tạ Đạo Vi mà muốn rơi nước mắt.
Bởi vì ra ngoài, nên không mang quá nhiều thuốc, hiện tại Mạc Nhàn nội thương, yêu cầu dược liệu trị liệu rất lớn, cho nên Tạ Đạo Vi liền đi xung quanh tìm kiếm dược liệu trị nội thương, dược liệu khó tìm, không tự giác mà đi có chút xa. Chờ nàng thu thập dược liệu tạm được trở về, liền nhìn thấy Mạc Nhàn đang một người bất lực ở đó yên lặng rơi lệ, bộ dáng bất lực như thế làm lòng Tạ Đạo Vi nhói lên một chút. Thầm nghĩ Mạc Nhàn đại khái là để ý chuyện mình biến thành tàn phế, nàng cảm thấy có chút tự trách, cảm thấy mình không nên lừa Mạc Nhàn, tuy rằng Mạc Nhàn bị thương nghiêm trọng, nhưng kinh mạch không có đứt, chỉ cần tịnh dưỡng hơn hai ba tháng là có thể khôi phục như lúc ban đầu.
"Ngươi khóc cái gì?" Tạ Đạo Vi hỏi.
Mạc Nhàn nghe được âm thanh của Tạ Đạo Vi, nhanh chóng nhìn về phía Tạ Đạo Vi, chỉ thấy trong tay Tạ Đạo Vi cầm rất nhiều thảo dược, biết Tạ Đạo Vi hẳn là đi hái thảo dược đi, Tạ Đạo Vi không có việc gì thì tốt, gánh nặng trong lòng nàng được buông bỏ, nước mắt nháy mắt liền ngừng.
"Ngươi không ở đây, ta cho rằng ngươi đã xảy ra chuyện." Mạc Nhàn nói thật, nhìn đến Tạ Đạo Vi, trong lòng liền an tâm hơn nhiều.
Nếu là thường ngày, Tạ Đạo Vi khẳng định sẽ cười nhạo Mạc Nhàn đưa tượng đất qua sông, mình còn như vậy còn rảnh lo cho nàng, nhưng hôm nay, nàng không có cách nào nói ra nửa lời ác độc với Mạc Nhàn vì mình mà bị thương.
"Ta còn tưởng rằng ngươi sợ ta bỏ ngươi, mới sợ hãi mà khóc." Tạ Đạo Vi lấy quả dại đến đưa cho Mạc Nhàn.
"Tỷ tỷ mới sẽ không mặc kệ mà bỏ ta!" Ngữ khí Mạc Nhàn khẳng định nói, đối với cách làm người của Tạ Đạo Vi, nàng vẫn tin tưởng không nghi ngờ, cũng theo bản năng duỗi tay tiếp nhận quả dại Tạ Đạo Vi hái cho mình, chỉ là cánh tay mới hơi nâng lên, liền rơi xuống, căn bản không thể tiếp nhận được quả dại Tạ Đạo Vi đưa cho mình.
"Tỷ tỷ, ngón tay ta có thể động, có phải ta không có tàn phế hay không?" Mạc Nhàn cực kỳ hưng phấn kích động nhìn Tạ Đạo Vi nói, tuy rằng bây giờ cánh tay nàng không còn sức lực, nhưng ngón tay có thể động được, phải biết rằng trước đó, ngay cả ngón tay nàng cũng đều không động đậy được.
"Bây giờ ngươi là một phế nhân, nuôi xong cũng không dùng được việc gì, thật sự không sợ ta bỏ ngươi sao?" Tạ Đạo Vi nhướng mày hỏi, cũng không biết Mạc Nhàn lôi đâu ra tự tin rằng mình sẽ không bỏ nàng mặc kệ chứ?
"Dù sao ta cũng cảm thấy tỷ tỷ sẽ không bỏ ta mặc kệ, đúng không, không phải giờ tỷ tỷ đã trở lại rồi sao?" Mạc Nhàn nhếch môi cười với Tạ Đạo Vi.
Tạ Đạo Vi nhìn bộ dáng chắc chắn của Mạc Nhàn, đột nhiên cảm thấy tâm tình của mình hình như tốt lên một chút.
"Kinh mạch ngươi cũng không có đứt, chỉ là bị nội thương tương đối nghiêm trọng, tu dưỡng hai ba tháng liền có thể khôi phục sinh hoạt như rồng như hổ trước kia." Tạ Đạo Vi nói với Mạc Nhàn.
"Thật sao?" Vốn dĩ Mạc Nhàn đã tiếp thu sự thật tàn khốc là mình trở thành phế nhân, hiện giờ Tạ Đạo Vi lại nói cho mình, mình không có tàn, Mạc Nhàn vui mừng đến độ có chút không thể tin được.
"Vận khí ngươi xem như không tồi, chỉ hơn một chút nữa, ngươi thực sự bị phế đi." Tạ Đạo Vi nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, trong lòng đều có chút sợ hãi, trên mặt lại nghiêm nghị hơn. Bất quá, nhìn Mạc Nhàn thường ngày ngu ngơ như vậy, lúc đó lại cơ trí một lúc, lần này xem như nàng đem mạng nhỏ của mình và của nàng nhặt về đi.
"May quá không tàn!" Giờ phút này Mạc Nhàn cảm thấy vô cùng may mắn nói.
"Dùng xiên tre tiếp chưởng xuyên qua cả bàn tay bà ta, cái này không giống như biện pháp người ngu ngốc như gươi có thể nghĩ ra được." Tạ Đạo Vi nhìn Mạc Nhàn hoài nghi nói.
"Lúc đánh với bà ta, ta đã cảm giác chúng ta đánh không lại, nếu cứ tiếp tục đánh, khẳng định là có hại cho chúng ta, ta liền muốn thử xem có độc được nàng hay không, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội. Chờ nàng đem mấy cái thứ ghê tởm đó ra vây ta, hiển nhiên là thả lỏng cảnh giác với ta, chuyên tâm đối phó ngươi, ta thuận tiện liền lấy một xiên tre, muốn nhìn một chút khi nào có cơ hội liền dùng, không nghĩ tới thật là dùng được!" May là Quỷ Bà Bà kia đặt trọng điểm trên người Tạ Đạo Vi, khi đó nàng căng bản không ôm hy vọng gì quá lớn.
"Khó có khi ngươi có thể thông minh một lúc như vậy." Tạ Đạo Vi nói, tuy rằng một chiêu này may mắn chiếm phần nhiều hơn.
Mạc Nhàn thấy mình được Tạ Đạo Vi khen, thật sự vui vẻ vô cùng, nàng cảm giác mình xem như là phúc trong họa, bây giờ Tạ Đạo Vi đối với mình thật sự tốt hơn trước kia rất nhiều.