"Chuyện không liên quan đến ngươi cũng đừng tò mò quá nhiều." Tạ Đạo Vi nói xong không phản ứng Mạc Nhàn nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Mạc Nhàn nhìn bóng dáng Tạ Đạo Vi, biết Tạ Đạo Vi không muốn nói, nhất định sẽ không nói, cũng chỉ có thể cố gắng áp xuống sự tò mò của mình trong lòng, nhanh chóng chạy theo Tạ Đạo Vi.
Tuy rằng đây cũng chỉ là một đoạn nhạc đệm, nhưng trong lòng Mạc Nhàn lại nhớ kỹ, thầm nghĩ về phủ phải tìm sách đọc xem mới được.
Sau đó các nàng vẫn luôn đi trên đường, đường càng đi càng hẻo lánh, quả thực là hoang tàn vắng vẻ, đi đến sau đó căn bản là không còn đường nữa, tất cả đều là cỏ dại cao hơn người, kéo dài đến hết cả phía nam.
"Tỷ tỷ, chúng ta có đi nhầm không?" Mạc Nhàn cảm nhận phương hướng không tốt lắm nhìn không được hỏi, rốt cuộc phía trước đều không có đường đi, Mạc Nhàn căn bản không biết mình đang đi đến nơi nào.
"Ta cũng không phải ngươi." Tạ Đạo Vi tức giận nói, mấy chuyện lạc đường này tất nhiên sẽ không phát sinh trên người nàng.
"Còn xa lắm không?" Mạc Nhàn đi trước nàng, lấy kiếm ra, chém một đống cỏ dại thành đường đi. Mạc Nhàn nhớ đến lúc nhỏ mình đốn củi rất vất vả, nhưng sau khi luyện thần dương kiếm pháp xong, bây giờ nàng đốn củi đơn giản như cắt củ cải, lúc này Mạc Nhàn lại cảm thấy mình luyện võ hình như vẫn rất là hữu dụng.
Tạ Đạo Vi thấy Mạc Nhàn cắt cỏ thành đường đi, lần đầu tiên cảm thấy đưa Mạc Nhàn theo thật sự có một chút tác dụng, ít nhất con đường này cũng dễ đi hơn một chút.
"Còn phải đi hai ba ngày." Tạ Đạo Vi nói.
"Hắc ngục lâm này thật đúng là không ai đi sao, cả đường đi cũng không có." Mạc Nhàn nói.
"Có đường, chỉ là ta không đi đường đó." Tạ Đạo Vi nói.
"Cho nên chúng ta đang đi đường tắt?" Mạc Nhàn hỏi, khó trách đường lại khó đi như vậy, còn tốt nàng với Tạ Đạo Vi đều là người tập võ, nếu không căn bản là không đi được.
"Có thể nhanh hơn mấy ngày." Tạ Đạo Vi chỉ muốn đi nhanh về nhanh, không muốn trì hoãn ở trên đường quá lâu.
"Chúng ta đi hắc ngục lâm rốt cuộc để làm gì?" Mạc Nhàn hỏi.
"Nói cho ngươi ngươi cũng sẽ không biết đó là thứ gì." Tạ Đạo Vi cảm thấy có nói cho Mạc Nhàn cũng là vô ích, đối với dược lý Mạc Nhàn dốt đặc cán mai.
"Tuy rằng không nhất định sẽ biết, nhưng là ta vẫn muốn biết mà, ít nhất ngươi nói cho ta, ta còn có thể biết có thứ như vậy, ngươi không nói, ta vĩnh viễn cũng sẽ không biết" Mạc Nhàn nói.
"Vực." Nếu Mạc Nhàn muốn biết, Tạ Đạo Vi liền nói cho nàng.
"Gì?" Quả nhiên mặt Mạc Nhàn như đang nằm mê man.
"Đến lúc đó ngươi sẽ biết." Tất nhiên Tạ Đạo Vi cũng không muốn lãng phí miệng lưỡi giải thích cho Mạc Nhàn nghe.
"Không tồi." Tạ Đạo Vi thành thật trả lời, ở nơi hoang sơ như vậy, có thể ăn được thế này xem như không tệ.
"Lần sau tỷ tỷ muốn ra ngoài, nhất định phải mang ta theo, ta có thể làm rất nhiều chuyện cho tỷ tỷ." Mạc Nhàn nhanh chóng tranh thủ cơ hội cho mình ra ngoài cùng Tạ Đạo Vi vào lần sau.
Tạ Đạo Vi tiếp tục ăn thịt, không trả lời Mạc Nhàn, bởi vì sau này cơ hội nàng đi ra ngoài cũng không nhiều lắm.
Mạc Nhàn thấy Tạ Đạo Vi không tiếp tục trả lời, cũng không để ý, nàng thầm nghĩ cùng lắm thì lần sau Tạ Đạo Vi ra ngoài, mình lại trộm đi theo là được. Hiện tại Mạc Nhàn quan trọng nhất là lắp đầy bụng trước, vì thế Mạc Nhàn gần như không chần chờ, bắt đầu gặm thịt.
Ăn thịt gà xong, buồn ngủ, ngủ ở đâu, ngủ như thế nào, Mạc Nhàn lại bắt đầu lo lắng, dù sao cũng là lần đầu tiên ăn ngủ ngoài trời thế này, không có kinh nghiệm gì.
"Tỷ tỷ, chúng ta ngủ như thế nào?" Mạc Nhàn hỏi.
"Ngươi muốn ngủ thế nào thì tùy tiện." Tạ Đạo Vi nói xong liền dựa vào cây đại thụ, sau đó nhắm hai mắt lại.
Chẳng lẽ Tạ Đạo Vi cứ ngủ ngồi như vậy sao? Mạc Nhàn nhìn thấy liền cảm thấy ngủ như vậy khẳng định là không thoải mái, hơn nữa buổi tối trời lạnh, sương cũng nhiều. Mình chấp vá như vậy thì không sao, Mạc Nhàn có chút luyến tiếc để đại tiểu thư quý giá như Tạ Đạo Vi ngủ như thế. Vẫn nên làm một cái lều đi, dù sao cũng không tốn quá nhiều sức, vì thế, Mạc Nhàn đứng dậy, bắt đầu dựng lều tranh.
Tạ Đạo Vi nghe Mạc Nhàn phát ra tiếng động, liền mở to mắt lần nữa, nhìn Mạc Nhàn bận bận rộn rộn, thầm nghĩ người này thật đúng là không ngại phiền.
"Chỉ ở chỗ ngày một buổi tối, không thấy phiền sao?" Tạ Đạo Vi mở miệng hỏi.
"Một mình ta đại khái là sợ phiền, nhưng còn tỷ tỷ nữa, sẽ không phiền." Mạc Nhàn nói, nghĩ đến lều tranh này mình với Tạ Đạo Vi cũng nhau dùng, nàng làm việc đặc biệt có sức hơn.
Tạ Đạo Vi nghe Mạc Nhàn nói những lời này, dường như là lều tranh này cố ý dựng vì mình, nhưng mình cũng không có kêu nàng dựng.
"Ngươi rõ ràng là muốn tìm chỗ thoải mái ngủ, một hai phải kéo ta vào làm gì?" Tạ Đạo Vi hỏi, không biết sao, nàng đột nhiên nghĩ đến hai nữ nhân ở hắc điếm kia.
"Chúng ta có thể cùng nhau ngủ a!" Mạc Nhàn nói như đương nhiên, trong lòng nàng vẫn ngóng trông ngủ cùng với Tạ Đạo Vi, giống như hôm qua thì càng tốt.
"Ta lại không muốn ngủ cùng với ngươi." Nghĩ đến hai nữ nhân ở hắc điếm kia, trong lòng Tạ Đạo Vi đột nhiên có chút biệt nữu.
"Nếu ta đã làm xong rồi, vì sao ngươi lại không muốn ngủ chứ?" Mạc Nhàn đặc biệt khó hiểu hỏi, tối hôm quá điều kiện không tốt mới ngủ cùng nhau, bây giờ không phải điều kiện còn tệ hơn cả tối hôm qua sao? Tối hôm qua có thể cùng ngủ, sao hôm nay lại không thể đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT