"Ta tiếp tục ngủ, ngươi không đi ngủ sao?" Mạc Nhàn hỏi.
"Không được, ta thay tiểu thư đón năm mới, ta hy vọng phu nhận với tiểu thư đều có thể bình an, sống lâu trăm tuổi." Bạch Thuật nói từ tận đáy lòng.
Mạc Nhàn nghe, lại có chút hụt hẫng, vừa rồi nàng không nghĩ đến chuyện đón năm mới vì Tạ Đạo Vi, nghĩ đến mình dụng tâm đối với Tạ Đạo Vi không bằng Bạch Thuật, nàng liền rất không vui. Chỉ là Mạc Nhàn cảm thấy sinh ra tâm tư như vậy là không nên, mình hẳn là phải vui vẻ thay cho Tạ Đạo Vi mới đúng, nghĩ như vậy, Mạc Nhàn mới áp chế cảm giác không vui trong lòng xuống được.
"Ta đây cũng cùng đón với ngươi, ta cũng hy vọng tỷ tỷ có thể bình bình an an, sống lâu trăm tuổi, còn hy vọng tỷ tỷ đối với ta dịu dàng một ít, không nên lãnh đạm như vậy, hở một chút liền đuổi ta...." Mạc Nhàn chấp tay, bộ dáng thành tâm cầu phúc nói.
"Tiểu thư đối đãi với ngươi là tốt nhất, ngươi còn chưa biết đủ, còn nói là cầu phúc vì tiểu thư, người cầu cho ngươi thì có, tâm ý không chuyên, thần linh sẽ không quan tâm ngươi...." Bạch Thuật ở bên cạnh tức giận nói.
"Ta hiểu được tỷ tỷ đối với ta rất tốt, vậy ta chỉ cầu tỷ tỷ bình an, sống lâu trăm tuổi...." Mạc Nhàn sợ thần linh cũng cảm thấy tâm ý mình không chuyên, liền chỉ cầu Tạ Đạo Vi bình an trường thọ, còn nguyện vọng của mình, khi nào đi trong miếu thì cầu cũng được.
"Ngươi cũng biết điều, sau này đừng chọc tiểu thư tức giận nữa, làm cho tiểu thư hài lòng một chút." Bạch Thuật nghe Mạc Nhàn nói như vậy, trong lòng thoải mái hơn một chút, tuy rằng lời nói vẫn còn quở trách Mạc Nhàn, nhưng cũng không độc địa như trước.
"Uhm" Mạc Nhàn gật đầu, thầm nghĩ gần đây mình rõ ràng đều muốn lấy lòng Tạ Đạo Vi, làm Tạ Đạo Vi vui vẻ, nhưng là đôi khi nàng cũng không biết làm thế nào, Tạ Đạo Vi mới không tức giận, thật sự là một người khó lấy lòng. Đương nhiên, Mạc Nhàn cũng sẽ không ngu ngốc nói Tạ Đạo Vi không tốt trước mặt Bạch Thuật, khó có khi thái độ Bạch Thuật lại tốt vời mình như lúc đầu. Kỳ thật nàng cũng không phải nói xấu Tạ Đạo Vi gì cả, tuy rằng trong lòng oán giận tính tình Tạ Đạo Vi cô lãnh, buồn vui không chừng, không để ý đến tình người, nhưng cũng hiểu rõ, đây vốn là tính tình của Tạ Đạo Vi.
Thời gian còn nửa đêm, Mạc Nhàn không định ngủ, liền cùng Bạch Thuật nói chuyện phiếm. Hai người vậy mà rất hợp ý, bởi vì các nàng có chung một đề tài, đó là chuyện liên quan đến Tạ Đạo Vi.
"Tỷ tỷ khi còn nhỏ tính tình cũng là như vậy sao?" Mạc Nhàn tò mò hỏi, nàng rất tò mò, trước khi mình biết Tạ Đạo Vi là người thế nào.
"Tiểu thư từ nhỏ đã thông tuệ hiểu chuyện hơn hài tử bình thường rồi, lúc công tử còn sống, tình tình tiểu thư thoải mái hơn rất nhiều, cũng không giống như bây giờ. Khi đó tiểu thư thích nhất là ngồi trên đầu gối công tử đọc sách, nếu là thiếu gia chạy tới tranh sủng, tiểu thư liền không vui, ngoài mặt không nói gì, quay đầu lại liền tìm cớ chọc thiếu gia, còn nhỏ thiếu gia rất sợ tiểu thư. Khi đó phu nhân còn nói giỡn với công tử, nha đầu này thật sự ghen tị, công tử nghe thấy liền cười cười...." Bạch Thuật mỉm cười nói, có đôi khi nàng suy nghĩ, nếu công tử còn sống, tiểu thư hẳn sẽ vui vẻ hơn rất nhiều, không giống như hiện tại, vui buồn gì cũng không thấy nhiều.