Mạc Nhàn ngây ngô ở phủ Tạ Đạo Vi rất lâu, nên những nha hoàn ở phủ Tạ Đạo Vi đều quen biết nàng, khi gặp sẽ chào hỏi nàng một cái, đặc biệt là Bạch Thuật. Nhưng hôm nay Mạc Nhàn đến, mấy nha hoàn giống như là hoàn toàn không thấy nàng, đều như bận bịu làm chuyện của mình. Tuy rằng Mạc Nhàn có chút hụt hẫng, nhưng xem như không ảnh hưởng mấy, mà đến chỗ tàng cây mình hay luyện võ bắt đầu tập luyện.
Lúc này, Bạch Thuật từ phòng Tạ Đạo Vi ra tới.
Lúc Mạc Nhàn thấy Bạch Thuật đi về phía mình, còn có chút cao hứng, thầm nghĩ Bạch Thuật tóm lại cũng là quan tâm mình, nàng cũng biết Bạch Thuật cũng không vừa mặt nàng đâu. Nhưng Mạc Nhàn cũng không trách Bạch Thuật, quen biết Bạch Thuật nhiều năm như vậy, trong lòng nàng đều hiểu rõ hơn ai khác, Bạch Thuật che chở Tạ Đạo Vi đến thế nào, trung thành và tận tâm với Tạ Đạo Vi đến thế nào.
"Tiểu thư nói, từ nay về sau ngươi không cần đến đây nữa." Bạch Thuật mặt không biểu tình nói với Mạc Nhàn.
Mạc Nhàn nghe Bạch Thuật nói như vậy, sắc mặt có chút trắng bệch, những lời này ý tứ rất rõ ràng, Tạ Đạo Vi không có yêu cầu gì với nàng, cũng hoàn toàn từ bỏ nàng, Mạc Nhàn cảm giác mình bị vứt bỏ, giờ khắc này Mạc Nhàn cảm giác rõ ràng tâm đau như cắt là thế nào. Nàng cho rằng Tạ Đạo Vi trừng phạt Tạ Chương, thậm chí trả lại giấy bán thân cho Thưởng Hương là do để ý mình, ít nhất trước đó, nàng còn cảm thấy mừng thầm, nhưng bây giờ nàng mới phát hiện sự quyết tuyệt của Tạ Đạo Vi, Tạ Đạo Vi không muốn cho mình thấy thua thiệt, là muốn hoàn toàn phân rõ giới hạn với mình.
Bạch Thuật thấy vẻ mặt Tạ Đạo Vi u ám, trong lòng cũng có chút khuây khỏa. Trong lòng Bạch Thuật, Mạc Nhàn là kẻ phản bội, tiểu thư đối xử tốt với nàng ta như vậy, ít nhất Bạch Thuật cũng thấy ân đức tiểu thư đối với Mạc Nhàn nhiều hơn Thủy Hương đối với Mạc Nhàn nhiều, mà Mạc Nhàn lại không để tiểu thư ở vị trí thứ nhất, còn nói mấy lời tổn thương đến tiểu thư. Tuy rằng đứng về Thủy Hương, Mạc Nhàn có tình có nghĩa, nhưng xét về phía tiểu thư, Mạc Nhàn chính là bạch nhãn lang. Bạch Thuật với muội muội của nàng bị người nhà vứt bỏ do dịch bệnh, là Tạ Đạo Vi nhặt về, cũng chữa bệnh tốt, cho nên trong thế giới của Bạch Thuật, không có người nào quan trọng hơn Tạ Đạo Vi. Hiện giờ tiểu thư đuổi Mạc Nhàn ra khỏi phủ, không còn đối đãi đặc biệt nữa, là kết quả Bạch Thuật mong thấy nhất. Trong mắt Bạch Thuật, lần này là do Mạc Nhàn phụ tiểu thư, không đáng để tiểu thư đối xử tốt nữa.
"Thỉnh ngươi đi ra ngoài, sau này phủ của đại tiểu thư, ngươi không được phép đi vào nữa." Bạch Thuật không khách khí xua đuổi Mạc Nhàn rời đi.
Mạc Nhàn không thể không chật vật rời khỏi phủ Tạ Đạo Vi.
Thủy Hương thấy Mạc Nhàn có chút thất hồn lạc phách trở về, liền lập tức đi ra đón.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Thủy Hương quan tâm hỏi.
"Không có gì, chỉ là Tạ Đạo Vi nói sau này ta không cần đến phủ của nàng, cũng không còn quan hệ gì nữa, một mình ta cũng có thể tự luyện được." Mạc Nhàn ra vẻ như không có gì nói.
Thủy Hương vừa nghe, liền hiểu rõ vì sao lại thế này, thật ra nàng cũng không quá ngoài ý muốn, sau việc này, cho dù Mạc Nhàn không thấy ngăn cách với đại tiểu thư, thì đại tiểu thư cũng không tránh khỏi chuyện ngăn cách với Mạc Nhàn.
"Không sao cả, dù sao ta ở đó cũng bị nàng khinh bỉ, sau này càng thoải mái tự tại." Mạc Nhàn ra vẻ nhẹ nhàng nói, không muốn Thủy Hương tự trách vì chuyện này, việc này Thủy Hương cũng không làm gì sai, người sai chỉ có Tạ Chương.
"Ta cảm thấy đại tiểu thư tức giận muội chỉ là nhất thời, nàng cũng đã vì muội chấp nhận phạt Tạ Chương, ta cảm thấy nàng vẫn rất để ý muội, đối với muội chắc chắn là có tình cảm, cảm tình của con người không phải nói dừng là dừng, muội đi tìm nàng vài lần, tìm cơ hội nói chuyện với nàng, ta cảm thấy nàng sẽ tha thứ muội...." Thủy Hương nói, nàng cảm thấy đại tiểu thư tiêu tốn năm năm thời gian và tinh lực lên người Mạc Nhàn, chẳng lẽ cứ chấp nhận nước chảy về sông như vậy sao? Nàng cứ cảm thấy đại tiểu thư chỉ là đang giận lẩy, cũng không phải thực sự không muốn để ý đến Mạc Nhàn nữa. Nếu đại tiểu thư thật sự không muốn quan tâm Mạc Nhàn, thật sự không cần trừng phạt Tạ Chương, cũng không cần trả lại giấy bán thân cho mình, rốt cuộc nếu thật sự không thèm quan tâm Mạc Nhàn nữa, thì cần gì để ý Mạc Nhàn nghĩ như thế nào làm chi? Nàng cảm thấy thật là đại tiểu thư để ý Mạc Nhàn rất nhiều, càng để ý nhiều, liền không thể chịu đựng được trong lòng Mạc Nhàn không hướng về nàng, đại tiểu thư là người kiêu ngạo, hiếu thắng như vậy mà.
"Ngươi không hiểu nàng đâu, nàng nói như vậy có nghĩa là nàng thật sự không muốn quan tâm ta nữa." Lúc Mạc Nhàn nói lời này, trong lòng có loại cảm giác khó chịu không nói nên lời, bởi vì nàng biết Tạ Đạo Vi không phải loại người nói tùy tiện như vậy.
"Nhưng ta không có làm sai, cho dù có làm lại lần nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy, tuy rằng nhìn qua cũng không có gì tốt." Mạc Nhàn mím miệng nói.
Thủy Hương nghe Mạc Nhàn kiên định nói như vậy, trong lòng vẫn rất cảm động.
"Có lẽ đại tiểu thư cũng không cho rằng muội sai, muội đúng hay sai đối với nàng cũng không quan trọng, nhưng chuyện muội không đứng về phía nàng, có lẽ, đối với nàng mà nói là quan trọng hơn nhiều." Thủy Hương cảm thấy trên đời này, có đôi khi đúng sai không quan trọng như vậy, giống như việc này, kết quả như vậy Thủy Hương cảm thấy cực kỳ vừa lòng, không phải là bởi vì các nàng làm đúng, mà là bởi vì đại tiểu thư để ý đến Mạc Nhàn nên mới có kết quả như vậy. Nếu mình không che chở Mạc Nhàn, Mạc Nhàn không che chở mình, đại tiểu thư cũng không quan tâm Mạc Nhàn, thì ai sẽ quan tâm đến thương tổn của một nha hoàn đây?
"Nàng sẽ quan tâm chuyện ta không hướng về nàng sao?" Mạc Nhàn hỏi, Tạ Đạo Vi luôn khó đến gần như vậy, cứ cảm thấy mình không hề có phân lượng gì với nàng, vì thấy nàng không thèm để ý đến mình, cho nên mình cũng không muốn để ý nàng như vậy, nếu không cảm giác không bình đẳng này sẽ khiến nàng cảm thấy thật lo âu. Cho nên khi đứng về phía Thủy Hương, là nghĩa vô phản cố*, bởi vì nàng biết rõ Thủy Hương cũng đối xử tốt với mình.
*nghĩa vô phản cố: thấy việc nghĩa không chùn bước.