Tạ Vũ đứng ở một bên thấy thiếu gia nhà mình dần dần rơi xuống thế yếu, lập tức chạy tới sân Tạ Đạo Vi.
Ban đầu Tạ Chương còn cảm thấy mình có thể thắng Mạc Nhàn, nhưng càng đấu càng lâu, hắn càng không tìm được sơ hở trên người Mạc Nhàn, ngược lại bắt đầu lộ ra sơ hở, càng về sau, càng cố sức mới đánh được. Đối với thiên phú của Mạc Nhàn, Tạ Chương lúc này mới sinh ra sợ hãi, rõ ràng cùng một bộ kiếm pháp, Mạc Nhàn luyện càng tốt hơn mình, hắn không có thiên phú như nàng, chỉ có nỗ lực hơn nàng, nhưng nỗ lực của hắn cũng không đuổi kịp thiên phú của nàng, Tạ Chương không cam lòng, hắn không muốn thua! Chỉ là, Tạ Chương càng muốn thắng càng sốt ruột, sơ hở càng nhiều.
Mạc Nhàn đánh đến đỏ mắt, kiếm trong tay như hợp thể với người nàng, càng đánh càng thuận tay, nàng có thể cảm giác được Tạ Chương đang yếu thế hơn mình, càng lúc hắn càng phải mệt mỏi ứng đối, Mạc Nhàn tìm được sơ hở trí mạng của Tạ Chương xong, hung hăn tung ra một đòn trí mạng. Kiếm trong tay Tạ Chương bị đánh bay, kiếm nàng chỉ đến chỗ trí mạng của Tạ Chương. Chỉ cần nàng động tay một cái, có thể giết chết được Tạ Chương, chỉ là giờ khắc này, Mạc Nhàn đột nhiên do dự, nàng chưa bao giờ giết người. Đồng thời nàng cũng nghĩ đến Tạ Đạo Vi, nếu mình giết đệ đệ của nàng, sau này các nàng đại khái là địch nhân đi. Nhưng bây giờ Mạc Nhàn không nghĩ được nhiều như vậy, nàng muốn lấy lại công bằng cho Thủy Hương, vì Thủy Hương cũng vì nàng nên mới gặp bất hạnh này.
"Ngươi không thể giết ta, ngươi giết ta, ngươi sẽ là địch nhân của toàn bộ Tạ gia, tỷ tỷ của ta sẽ không mặc kệ ngồi không nhìn ngươi!" Tạ Chương thở dốc nói.
"Hôm nay ngươi đoạt sự trong sạch của Thủy Hương, ta có thể không giết ngươi, nhưng là ta muốn một cánh tay của người bồi thường cho tổn thương của Thủy Hương!" Mạc Nhàn không chịu uy hiếp, đến lúc đó Tạ Đạo Vi muốn giết muốn chém liền tùy nàng, nhưng bây giờ nàng phải lấy một cánh tay này của Tạ Chương, vì thế Mạc Nhàn nảy sinh ác độc giơ kiếm chém tới cánh tay Tạ Chương.
Khi thanh kiếm Mạc Nhàn cơ hồ sắp chém tới tay Tạ Chương, kiếm Tạ Đạo Vi đã chặn lại kiếm Mạc Nhàn, đồng thời đánh lui Mạc Nhàn.
Tạ Chương sống sót sau tai nạn xụi lơ trên mặt đất, thiếu chút nữa cánh tay hắn đã không giữ được.
"Tạ Đạo Vi, ngươi tránh ra cho ta!" Mạc Nhàn hét với Tạ Đạo Vi.
"Ta sẽ không để ngươi lấy được cánh tay của Tạ Chương!" Ngữ khí Tạ Đạo Vi kiên định nói.
"Tạ Đạo Vi, ta nói cho ngươi, hoặc là bây giờ ngươi giết ta, nếu không cánh tay này của Tạ Chương, sớm muộn gì ta cũng lấy đi!" Ánh mắt Mạc Nhàn vô cùng kiên định nhìn chằm chằm Tạ Đạo Vi nói, nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
"Nàng ta bất quá chỉ là gia nô Tạ gia, đây là chuyện của Tạ gia chúng ta, hình như còn không tới phiên ngươi ra mặt" Tạ Đạo Vi hơi nhíu mày nói.
"Đối với đại tiểu thư Tạ gia mà nói, nàng xác thật chỉ là gia nô, nhưng đối với Mạc Nhàn ta mà nói, nàng không phải gia nô, nàng là thân nhân của ta, Tạ Chương đoạt thân mình của nàng, tất cả là bởi vì ta, nếu ta không ra mặt vì nàng, ta làm người uổng phí! Ngươi là đại tiểu thư cao cao tại thượng chỉ xem Thủy Hương như gia nô, mạng người coi nhẹ, cho dù có bị ủy khuất thế nào thì cũng không tính là cái gì. Có lẽ ở trong lòng ngươi, đại khái ta cùng Thủy Hương cũng không khác gì nhau đi, có lẽ ngay cả gia nô cũng không phải...." Mạc Nhàn đỏ mặt quát Tạ Đạo Vi, nàng đánh không lại Tạ Đạo Vi, nhưng chỉ cần Tạ Đạo Vi không giết nàng, nàng nhất định sẽ hướng Tạ Chương đòi lại công bằng. Mạc Nhàn phẫn nộ không ý thức được lời nói nửa câu sau của mình, cực kỳ tàn nhẫn, tàn nhẫn với tim Tạ Đạo Vi.
"Thì ra, ở trong lòng ngươi, ta đối đãi với ngươi cũng không bằng gia nô." Tạ Đạo Vi cười nói.
Lúc Tạ Đạo Vi nói như vậy, trong lòng Mạc Nhàn cứng lại, lời này vốn không phải ý của nàng, chỉ là nàng tức Tạ Đạo Vi che chở Tạ Chương mà thôi.
Mạc Nhàn thấy Tạ Đạo Vi bẻ qua bẻ lại xem như giải quyết xong, nhưng là nàng sẽ không để yên như vậy, ủy khuất của Thủy Hương, nàng nuốt không trôi.
"Tạ Đạo Vi, trò mèo của ngươi chúng ta cũng không lạ gì, việc này Thủy Hương không muốn truy cứu ta cũng sẽ không như vậy, vừa rồi ta nói muốn lấy cánh tay Tạ Chương nhất định sẽ lấy, trừ khi ngươi giết ta!" Mạc Nhàn nhìn chằm chằm Tạ Đạo Vi, ánh mắt vô cùng kiên định nói.
Tạ Đạo Vi nhìn Mạc Nhàn, ánh mắt càng thêm u tối.
"Ngươi uy hiếp ta, đúng không?" Ngữ khí Tạ Đạo Vi mềm nhẹ hỏi ngược lại, chỉ là lời nói lộ ra một hơi thở lạnh lẽo.
"Ngươi cảm thấy như vậy thì chính là như vậy." Ánh mắt Mạc Nhàn cũng không chịu thua nói.
"Ta đây cũng nói cho ngươi, trừ phi ngươi bước qua thi thể của ta, nếu không ta sẽ không bao giờ cho ngươi lấy cánh ta Tạ Chương." Tạ Đạo Vi cũng vô cùng kiên định nói.
Tạ Đạo Vi thấy Mạc Nhàn nắm chặt kiếm, giống như muốn động thủ với mình, cổ lạnh lẽo trong lòng càng đậm thêm vài phần.
"Nếu không, bây giờ thử xem, xem có thể giết được ta hay không? Nếu không ngươi chỉ giống như chó sủa to không cắn người, khiến cho người ta chán ghét mà thôi!" Tạ Đạo Vi cười nói.
Mạc Nhàn vừa nghe Tạ Đạo Vi nói như vậy, đặc biệt là hai chữ chán ghét của Tạ Đạo Vi, giống như chạm vào điểm mấu chốt của Mạc Nhàn, Mạc Nhàn hoàn toàn bị Tạ Đạo Vi chọc giận, giơ kiếm chém đến Tạ Đạo Vi.
Thị vệ ở một bên đem Mạc Nhàn bị thương kéo đi, Thủy Hương cũng đi theo Mạc Nhàn đến phòng chất củi.
"Tỷ tỷ, ta liền biết, ngươi vẫn là che chở cho ta, người ngoài chung quy cũng chỉ là người ngoài." Tạ Chương nhìn Tạ Đạo Vi che chở mình, rất cao hứng nói.