"Ngươi không đi cùng ta sẽ không ngâm, ngâm một người không quen." Mạc Nhàn không chịu một mình đi ngâm nước thuốc.
"Nhàn muội muội, khi nào ngươi lại dính người như vậy?" Tạ Đạo Vi nhìn Mạc Nhàn cười hỏi.
"Ta mới không phải dính người, ta chỉ là không quen mà thôi." Mạc Nhàn lập tức phủ nhận, mỗi lần Tạ Đạo Vi nói mình dính nàng, trong lòng Mạc Nhàn đều rất biệt nữu.*
*Biệt nữu: từ này nghĩa rất rộng, diễn tả như kiểu tsundere, là kiểu muốn nhưng không muốn, bề ngoài cộc cằn, bực bội cau có, nhưng bên trong dịu dàng, quan tâm chăm sóc các kiểu, kiểu bên trong không đồng nhất với bên ngoài. Kiểu nghiện mà còn ngại. Có thể dùng để diễn tả nội tâm hoặc tính cách....
Vì từ này nghĩa rộng nên sau này mình xin phép giữ nguyên từ này nhé.
"Một lần không quen, nhiều lần không phải sẽ quen sao?" Tạ Đạo Vi không đồng ý nói, chẳng lẽ Mạc Nhàn cho rằng mình rảnh rỗi lắm sao, có nhiều thời gian lãng phí trên người nàng như vậy.
Mạc Nhàn không trả lời, chỉ là đứng ở đó không chịu đi, cũng không đi ngâm thuốc.
"Tùy ngươi, ngươi không thích ngâm thì không ngâm." Tạ Đạo Vi không quan tâm, sau khi lấy đủ dược liệu thì bắt đầu công việc của mình.
"Bất luận là độc hay hay dược, đều có thể chuyển hóa, chỉ cần dùng đúng liều lượng, đều có lợi." Tạ Đạo Vi giải thích nói. . Chap mới luôn có tại — T R Ù M T R U Y Ệ N . C OM —
"Nhưng mấy thứ này ghê tởm như vậy, sau này ta có thể không cần ngâm nữa được không?" Mạc Nhàn cảm thấy không biết bỏ cái gì thì tốt, giờ biết rồi, sao nàng còn có thể ngâm mấy thứ này được nữa.
"Ít nhất vẫn còn phải ngâm hai năm, hai năm sau sẽ không cần phải ngâm nữa." Tạ Đạo Vi nói, đến lúc đó, độc dược bình thường trên thế gian này sẽ không còn hiệu quả với Mạc Nhàn nữa, tất nhiên vẫn trừ một số loại độc hiếm thấy.
"Vẫn còn phải ngâm hai năm sao?" Hai năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn đâu.
"Biết có lợi là một chuyện, ghê tởm là chuyện khác, căn bản không khống chế được." Mạc Nhàn cảm thấy Tạ Đạo Vi nói chuyện đúng là không đau eo.
"Cho ngươi." Trên đỉnh đầu lại xuất hiện năm viên kẹo từ phía Tạ Đạo Vi.
Mạc Nhàn nhìn chằm chằm năm viên kẹo trong tay Tạ Đạo Vi, không có lập tức lấy ngay, thầm nghĩ có phải đây là Tạ Đạo Vi trấn an nàng không, có tính như Tạ Đạo Vi đối tốt với nàng không?
Tạ Đạo Vi thấy Mạc Nhàn cũng không lấy ngay, hơi nhíu mày một chút.
"Không muốn ăn thì nói, ta ném." Tạ Đạo Vi nói.
Mạc Nhàn lập tức lấy năm viên kẹo từ lòng bàn tay Tạ Đạo Vi đi.
"Đúng rồi, lần trước ngươi nói ta luyện đến tầng thứ ba cho ta kẹo còn chưa có đưa, mấy viên kẹo này không tính." Tuy rằng khen thưởng chỉ là mấy viên kẹo, nhưng tổng thể có còn tốt hơn không.
"Mấy viên kẹo thôi mà cũng đáng để ngươi để ý như vậy? Thật có tiền đồ." Tạ Đạo Vi nhẹ giọng nói, tuy rằng ngữ khí rất trào phúng, nhưng so với thường ngày nhu hòa hơn rất nhiều, cũng thiện ý hơn rất nhiều.
Ngữ khí Tạ Đạo Vi biến đổi, lời lẽ cũng như vậy mà thay đổi, không còn móc mỉa người khác nữa, ngược lại còn giống như cọng lông vũ quét qua người, Mạc Nhàn cảm thấy có đôi khi Tạ Đạo Vi có thể dễ dàng nói chuyện.
"Cũng xem như tỷ tỷ công nhận ta, người ta chắn chắn phải để ý rồi." Mạc Nhàn lột một viên kẹo bỏ vào trong miệng, vui vẻ nói.
"Ta cũng không thiếu mấy viên kẹo này." Tạ Đạo Vi nhẹ nhàng nâng lên khóe miệng, chuyện nàng đáp ứng, nàng nhất định sẽ làm được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT