"Tỷ tỷ.....Có chuyện ta muốn thương lượng... thương lượng với nàng...." Mạc Nhàn ấp a ấp úng nói với Tạ Đạo Vi. Tạ Đạo Vi nhắm mắt giống như đã ngủ cũng không quan tâm tới Mạc Nhàn, nếu không Mạc Nhàn sẽ càng nói không ngừng. Mà trên thực tế, xác thật là nàng cũng không có tinh lực để phản ứng Mạc Nhàn nữa, chỉ hy vọng Mạc Nhàn nhanh chóng im miệng để mình đi ngủ. Tuy rằng Tạ Đạo Vi nhất quán không phản ứng mình, nhưng Mạc Nhàn biết Tạ Đạo Vi vẫn còn chưa ngủ, kỳ thật vẫn còn đang nghe mình nói.
"Từ sau lần trước, đã qua mấy năm rồi, lúc trước ta ở Bắc Nguy cũng thôi, nhưng bây giờ ta đã về Nam Triệu, nàng nói có phải là ta nên đi thăm Thủy Hương một chút không? Dù sao Thủy Hương cũng ở Nam Triệu, nếu ta không đi thăm nàng thì cũng không tốt lắm?" Mạc Nhàn mở miệng hỏi, nàng biết Tạ Đạo Vi để ý đến sự tồn tại của Thủy Hương, càng để ý đến chuyện mình một mình đi tìm Thủy Hương, nhưng mình đã xem Thủy Hương là thân nhân, lúc trước ở Bắc Nguy bận bịu thì không nói, hiện giờ mình đã về Nam Triệu, mỗi ngày nhàn rỗi, nếu vẫn không đi lại, cũng thực sự là không có tình cảm rồi. Vốn dĩ Tạ Đạo Vi sắp ngủ, nghe đến hai chữ Thủy Hương, buồn ngủ cũng biến mất, mở mắt nhìn về phía Mạc Nhàn.
"Nếu không, tỷ tỷ cùng ta đi gặp Thủy Hương, đương nhiên tỷ tỷ không muốn đi cũng không sao, tự mình ta đi cũng được...." Mạc Nhàn bị Tạ Đạo Vi nhìn có chút hoảng hốt nói.
Mạc Nhàn nói xong nửa câu đầu, liền có chút hối hận, trong lòng nghĩ bản thân mình đúng là hồ đồ, Tạ Đạo Vi sao có thể hạ thân mình quý giá đi gặp Thủy Hương, trong lòng Tạ Đạo Vi, Thủy Hương cũng chỉ là một hạ nhân đã từng ở Tạ gia mà thôi, vẫn là một mình mình đi tốt hơn một chút.
"Nếu ngươi muốn gặp nàng, vậy thì cứ đi đi." Ngữ khí Tạ Đạo Vi nhàn nhạt nói.
"Vì sao lại phải không vui?" Tạ Đạo Vi giống như không quan tâm hỏi ngược lại.
"Tỷ tỷ không ngại đương nhiên là tốt nhất, vậy mai ta đi ra ngoài thăm nàng?" Mạc Nhàn thầm nghĩ, lần trước người nào đó biểu hiện cũng không nước chảy mây trôi như vậy đâu, còn chạy tới nơi Hoa Đô quỷ quái thưởng thức hoa cỏ gì đó. Nhớ đến việc này, trong lòng Mạc Nhàn vẫn không yên ổn, lỡ như mình ra ngoài xong Tạ Đạo Vi lại đi mất, lại mất tích lần nữa.....
"Tùy ngươi." Tạ Đạo Vi nói xong, lại nhắm hai mắt lại.
Tạ Đạo Vi đồng ý dễ dàng quá, làm trong lòng Mạc Nhàn càng thêm không an tâm.
"Đêm mai ta trở về, có thể đột nhiên không tìm thấy tỷ tỷ hay không?" Mạc Nhàn lại dò hỏi lần nữa.
"Khó nói." Tạ Đạo Vi nhắm mắt, ném xuống hai chữ cuối cùng xong không quan tâm đến Mạc Nhàn nữa, đi ngủ.
"Vậy không được!" Mạc Nhàn cao giọng, nghĩ đến khả năng Tạ Đạo Vi thừa lúc mình không để ý cũng ra ngoài cửa, nàng liền không an ổn.
"Nếu không muốn đi, thì thôi." Tạ Đạo Vi nhìn bộ dáng Mạc Nhàn cực kỳ vui sướng, đi gặp Thủy Hương lại vui đến như vậy sao? Nàng có chút hối hận khi nói lời vừa rồi ra. Tạ Đạo Vi đâu biết rằng, Mạc Nhàn vui vẻ không phải vì nàng có thể gặp Thủy Hương, mà là vì Tạ Đạo Vi đồng ý đi với mình, chuyện này càng quan trọng hơn chuyện gặp Thủy Hương, càng làm cho nàng thêm vui sướng.
"Tỷ tỷ đã nói rồi, không được rút lại, bây giờ chúng ta đi thôi." Tất nhiên Mạc Nhàn sẽ không để cho Tạ Đạo Vi có cơ hội hối hận, lôi kéo Tạ Đạo Vi đi ra ngoài.
"Đi gặp Thủy Hương lại gấp chờ không nổi như vậy sao?" Tạ Đạo Vi hơi nhíu mày nói.
"Ta sợ tỷ tỷ hối hận, tỷ tỷ đồng ý đi với ta, chuyện này quan trọng hơn làm cho ta cảm thấy vui sướng hơn chuyện đi gặp Thủy Hương nhiều!" Mạc Nhàn vui vẻ nói thật.
Lời này của Mạc Nhàn, quả nhiên làm trong lòng Tạ Đạo Vi thoải mái hơn rất nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT