Tạ Đạo Vi nhìn Mạc Nhàn liếc mắt một cái, cũng không có trả lời, Mạc Nhàn đi ra ngoài cũng không có hỏi qua mình, mình ra ngoài cần gì phải báo cho nàng biết?
"Ta đi tìm Thủy Hương không báo với tỷ tỷ một tiếng là ta không đúng, tỷ tỷ không tức giận có được không?" Mạc Nhàn tự biết mình đuối lý, cũng không dám hỏi lại, việc cấp bách chính là nhận sai trước, miễn cho Tạ Đạo Vi lại tính sổ mình, mình chạy đi đâu tìm người bây giờ, nàng cảm thấy nên lén hỏi cha mình cách dưỡng cổ tìm người mới được, Mạc Nhàn thật sự không hy vọng có lần sau.
"Chỉ là việc nhỏ mà thôi, có cái gì tức giận?" Tạ Đạo Vi giống như không quan tâm nói.
Trong lòng Mạc Nhàn nghĩ, nếu thật là không để ý, cũng sẽ không đột nhiên biến mất ba ngày như vậy, rõ ràng chính là khẩu thị tâm phi.
"Tỷ tỷ không có ở đây, ta không thiết ăn uống, tỷ tỷ không thấy ta đã gầy hết một vòng rồi sao?" Mạc Nhàn tố khổ nói.
"Không phát hiện." Tạ Đạo Vi nhìn thoáng qua Mạc Nhàn, khí sắc vẫn là cực tốt, nàng chưa thấy thân thể ai tốt như Mạc Nhàn, cho dù có nhịn đói mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề.
"Thực sự, ta nhớ tỷ tỷ đến không buồn ăn uống, cũng không ngủ được, tỷ tỷ không trở lại, ta sắp tương tư thành bệnh luôn rồi." Mạc Nhàn nói với vẻ mặt đáng thương.
"Ồ" Tạ Đạo Vi bình đạm phản ứng ồ một tiếng, sau đó lại không quan tâm tới Mạc Nhàn nữa."
"Tiểu thư, ta mang Du Vân sắp xếp một chút." Bạch Thuật nói với Tạ Đạo Vi.
"Đi đi." Tạ Đạo Vi nhàn nhạt nói, Bạch Thuật liền đưa mỹ nhân ốm đi sắp xếp lại một chút.
Trong mắt Mạc Nhàn cũng chỉ có Tạ Đạo Vi, căn bản không thấy được người khác, lúc này mới phát hiện các nàng có đưa một mỹ nhân ốm trở về, tuy rằng cũng không tệ, nhưng sắc mặt quá tái, cứ cảm giác có thể sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.
"Nàng là ai vậy?" Mạc Nhàn tò mò hỏi Tạ Đạo Vi.
"Bạch Thuật nhặt về." Tạ Đạo Vi nhàn nhạt nói.
"Nhìn thân thể hình như không tốt lắm."
"Nếu không phải gặp được chúng ta, sợ là nàng sẽ sống không qua được mùa đông năm nay, có thể được Bạch Thuật nhặt về, xem như là cơ duyên của nàng." Tạ Đạo Vi nhẹ giọng nói, bệnh của Du Vân đại phu tầm thường không thể trị hết, chỉ có thể dựa vào dược liệu trân quý mới có thể duy trì được mạng sống, nên bị người nhà vứt bỏ, Bạch Thuật mới nhặt trở về.
Làm sao Tạ Đạo Vi không biết Mạc Nhàn muốn dò hỏi mình, chính mình sẽ cố tình không nói cho nàng biết, nên Tạ Đạo Vi chỉ cười như không cười nhìn Mạc Nhàn một chút, cũng không trả lời Mạc Nhàn.
"Chúng ta đi Hoa Đô, ngắm hoa, ngắm mỹ nhân đi." Bạch Thuật thêm mắm thêm muối nói.
"Sao đột nhiên tỷ tỷ lại có hứng thú ngắm hoa?" Mạc Nhàn tự động xem nhẹ ba chữ ngắm mỹ nhân, nàng nghĩ, Tạ Đạo Vi không phải là người có tình thú, làm sao có hứng thú đi ngắm mỹ nhân, còn nữa, những mỹ nhân kia bộ đẹp hơn mình sao? Gần đây nàng đều ở Nam Triệu, nước da càng thêm trắng nõn, khí sắc lại tốt, có thể nói là đẹp hơn lúc ở Bắc Nguy nhiều.
"Ai cũng nói mỹ nhân Hoa Đô đẹp như hoa ở Hoa Đô, nên vừa lúc Hoa Đô có yến hội một năm tổ chức một lần nên chúng ta mới đi. Thật đúng như lời đồn, Hoa Đô đúng là mỹ nhân như mây, phủ lệnh Hoa Đô mở tiệc đãi tiểu thư, tùy tiện hô một tiếng, đã gọi đến hàng trăm mỹ nữ. Có người đút cho tiểu thư ăn, có người bồi tiểu thư uống rượu, có người khiêu vũ, thật sự là ta nhìn đến hoa cả mắt....." Bạch Thuật thêm mắm dặm muối tiếp tục nói, dù mấy lời nàng nói cũng là thật.