"Vì sao?" Quân Dĩ Nguy thấy Mạc Nhàn không trả lời, lại chất vấn lần nữa, mình mất trí nhớ hay không, đối với nàng mà nói một chút cũng đều không quan trọng sao? Ý tưởng này làm trong lòng Quân Dĩ Nguy càng thêm đau khổ.
"Xưa nay chỉ có người bệnh tìm thầy, làm gì có thầy tìm người bệnh? Nếu ngươi muốn trị, chờ xong việc ta sẽ trị cho ngươi." So với sự phẫn nộ của Quân Dĩ Nguy, Tạ Đạo Vi bình tĩnh hơn nhiều.
Quân Dĩ Nguy nhìn Tạ Đạo Vi trả lời như không có vấn đề gì, nhưng nàng nghe vào, chính là thoái thác qua loa của Tạ Đạo Vi, khiến trong lòng nàng không có thoải mái, nhưng nàng không thoải mái thì làm được gì đây? Người này đến chuyện mình mất trí nhớ còn không thèm để ý thì sao có thể để ý chuyện mình vui vẻ hay không vui vẻ, Quân Dĩ Nguy càng nghĩ càng thấy không thoải mái.
"Trị gì mà trị, dù sao ngươi cũng không thèm để ý!" Quân Dĩ Nguy tức giận nói.
Tạ Đạo Vi nhìn Quân Dĩ Nguy tức giận, đối với một người không có ký ức về mình, tự nhiên tức giận với mình hình như không hợp lý lắm, chẳng lẽ cho dù không có ký ức, nàng vẫn để ý mình sao, Quân Dĩ Nguy hiển nhiên phản ánh ý chí Mạc Nhàn, có lẽ không như mình tưởng tượng là không quan trọng, nghĩ đến đây, Tạ Đạo Vi đột nhiên không còn để ý chuyện Mạc Nhàn quên mình như trước đó nữa.
"Chờ cứu Tạ Dĩ Quân xong, ngươi về Nam Triệu với ta, ta sẽ chữa khỏi ngươi." Tạ Đạo Vi mở miệng nói, nàng đã mịt mờ biểu đạt ra chuyện bản thân muốn chữa khỏi chuyện mất trí nhớ cho Mạc Nhàn.
"Không phải ngươi không thèm để ý sao?" Quân Dĩ Nguy không vui tiếp tục hỏi ngược lại.
Tạ Đạo Vi không có trả lời, nàng không có nói cho Quân Dĩ Nguy, không phải là nàng không thèm để ý, mà là cực kỳ để ý. Có đôi khi nàng cũng sẽ suy nghĩ, Mạc Nhàn mất trí nhớ, có thể an tâm làm thế nữ Bắc Nguy, đó là trách nhiệm Mạc Nhàn gánh vác trên vai, giống như bản thân mình ghánh vác vận mệnh Nam Triệu, có lẽ mỗi người tự do, là vì ý trời. Nếu là ý trời, làm gì phải cưỡng cầu.
"Nếu không phải Tạ Dĩ Quân bị Quỷ Bà Bà bắt đi, cả đời này ngươi cũng không định chủ động đi tìm ta đúng không?" Tạ Đạo Vi không trả lời, Quân Dĩ Nguy cho rằng Tạ Đạo Vi cam chịu, ngữ khí càng thêm bất mãn chất vấn.
"Vấn đề giả thiết, ta sẽ không trả lời. Thỉnh ngươi không quên mục đích đến Miêu Cương lần này của ngươi." Tạ Đạo Vi không muốn càn quấy với Quân Dĩ Nguy, đương nhiên Tạ Đạo Vi cũng không muốn thảo luận về phương diện khác, nàng cũng thoáng cảm thấy bản thân mình có chút đuối lý. Có lẽ ý tưởng của mình lúc trước là quá thụ động, nhưng Tạ Đạo Vi cảm thấy cũng không phải trách mình hoàn toàn, mỗi lần Mạc Nhàn lựa chọn đều không để mình ở vị trí đầu tiên, mình đối với nàng mà nói, cũng không phải quan trọng nhất, nếu không phải quan trọng nhất, bị quên rồi thì có quan hệ gì đâu?
"Ngươi yên tâm, nếu ta đến, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi cứu đệ đệ ra." Quân Dĩ Nguy buông tay Tạ Đạo Vi ra, lạnh lùng nói xong liền xoay người rời đi, lúc này nàng không muốn nhìn thấy Tạ Đạo Vi, vừa nhìn thấy bộ dáng Tạ Đạo Vi một chút cũng không để bụng, liền cảm giác rất khó chịu.
Tạ Đạo Vi không biết Quân Dĩ Nguy muốn đi đâu, nhưng là Quân Dĩ Nguy hẳn là ở gần đây, sẽ không đi xa. Tạ Đạo Vi lại lần nữa tìm một thân cây, nhảy lên trên tìm vị trí lý tưởng nghỉ ngơi một lát. Hiển nhiên là nàng cũng không đoán được Quân Dĩ Nguy sẽ tức giận và phẫn nộ như thế, nghĩ đến chuyện Quân Dĩ Nguy tức giận như vậy, trong lòng nàng so với một đoạn thời gian rất dài trước đây, đều phải nhẹ nhàng một ít.