"Đem vũ lực trở thành ưu thế duy nhất của mình, vậy cũng thật đáng buồn." Tạ Đạo Vi không đồng ý nói.

"Lời này của ngươi nói làm người ta cảm thấy thật chói tai!" Quân Dĩ Nguy nhíu mày nói, cảm thấy rõ ràng bản thân mình chỗ nào cũng không kém, nhưng Tạ Đạo Vi nói như thể mình trừ võ công lợi hại ra thì không có chỗ nào xài được.

"Nếu ngươi cảm thấy chói tai, đó là nói đúng rồi!" Tạ Đạo Vi lạnh lùng đạm nhạt nói.

"Ngươi cảm thấy ta không dám làm gì ngươi sao, không sợ hãi như vậy?" Quân Dĩ Nguy nhướng mày hỏi, nàng thực nghĩ là mình không có cách nào chỉnh nàng đi?

"Ngươi đối với ta thế nào với ta đối với ngươi thế nào có liên quan sao?" Tạ Đạo Vi hỏi ngược lại.

Ý ngoài lời, mặc kệ mình có đối với nàng thế nào, cũng sẽ không biến đổi thái độ của nàng đối với mình, thật sự là khó thuần phục, cố tình mình lại thích như vậy, biết rõ núi có hổ, nhưng vẫn cố mà leo lên. Quân Dĩ Nguy đột nhiên duỗi tay ôm Tạ Đạo Vi, dùng sức rất lớn, làm Tạ Đạo Vi dán vào thân thể mình.

"Trước kia Mạc Nhàn có làm như vậy với ngươi sao?" Quân Dĩ Nguy dán mặt để cổ Tạ Đạo Vi cọ cọ, nàng tiếp tục tham lam mà ngửi mùi hương dược hương đặc trưng trên người Tạ Đạo Vi, so với tính tình cứng rắn rõ ràng kia, hơi thở này nhu hòa dễ chịu hơn rất nhiều. Tạ Đạo Vi không có chỗ nào sợ hãi, lại cực kỳ lãnh ngạo, bộ dáng không chịu thua, khiến Quân Dĩ Nguy có suy nghĩ muốn đè nàng dưới thân làm gì thì làm, nàng nghĩ Mạc Nhàn nhất định đã từng làm như vậy với Tạ Đạo Vi, nếu không bản thân mình sẽ không tự nhiên nghĩ đến ý niệm này.

Hơi thở Quân Dĩ Nguy cường thế hơn Mạc Nhàn nhiều, còn có hành động quấy rầy mình kia, cũng không làm Tạ Đạo Vi chán ghét, nhưng là trong lòng Tạ Đạo Vi lại không vui, nàng cực kỳ ghét Quân Dĩ Nguy đối đãi với mình tùy tiện như vậy, cũng ghét nàng nhắc tới Mạc Nhàn, gương mặt tinh xảo nhạt nhẽo của Tạ Đạo Vi lúc này giống như kết một tầng sương.

"Buông ra!" Ngữ khí Tạ Đạo Vi mệnh lệnh nói, nàng chán ghét bị người khác cưỡng bách, tất nhiên cũng sẽ chán ghét người cưỡng bách mình!

"Không phải ngươi cảm thấy ta có võ công cũng không có gì dùng sao? Ta cảm thấy kỳ thật vẫn là hữu dụng, tỷ như chinh phục nữ nhân, để nàng dưới thân ta kêu rên!" Quân Dĩ Nguy không những không buông ra, còn khiêu khích nói.

Tạ Đạo Vi cực kỳ giận dữ, muốn dùng độc châm tấn công Quân Dĩ Nguy, Quân Dĩ Nguy đã sớm có phòng bị, tránh đi độc châm của Tạ Đạo Vi xong lập tức điểm huyệt của Tạ Đạo Vi, để cả người Tạ Đạo Vi xụi lơ trong lòng ngực nàng, cho dù Tạ Đạo Vi có thể phá tan huyệt vị, cũng cần phải tốn một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này, đủ để nàng muốn làm gì thì làm. Quái dị chính là, Quân Dĩ Nguy cảm thấy làm việc này có cảm giác rất là quen thuộc, giống như trước kia đã làm rồi.

"Xem đi, đủ mạnh vẫn là rất hữu dụng." Nhìn Tạ Đạo Vi cực kỳ giận dữ nhìn mình như lại không có cách nào phản bác lại nàng, Quân Dĩ Nguy cực kỳ đắc ý nói. Nàng ôm Tạ Đạo Vi ngồi xuống, để Tạ Đạo Vi ngồi lên đùi mình, sau đó đưa môi dán đến cổ Tạ Đạo Vi, cũng hướng về phía trước hôn lên cằm Tạ Đạo Vi, cũng cởi đai lưng của nàng.....

Tạ Đạo Vi vẫn còn có thể nói chuyện, nhưng nàng cũng không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Quân Dĩ Nguy.

Quân Dĩ Nguy nhìn tầm mắt lạnh băng của Tạ Đạo Vi, trong lòng chấn động.

Vậy mà lại có cảm giác đau lòng, nàng thầm nghĩ có lẽ lúc mình là Mạc Nhàn, chưa từng làm như vậy với Tạ Đạo Vi. Quân Dĩ Nguy biết nếu mình muốn thân thể của Tạ Đạo Vi là dễ như trở bàn tay, nhưng là nàng cũng chỉ muốn có thân thể Tạ Đạo Vi hay sao? Đáp án hiển nhiên không phải như thế, nàng không chỉ muốn thân thể nàng, còn muốn tâm của nàng, huống chi từ đầu nàng cũng không phải thật sự muốn xâm phạm Tạ Đạo Vi, chỉ muốn cho Tạ Đạo Vi mềm xuống mà thôi, bất quá lấy hiểu biết ngắn ngủi của nàng với Tạ Đạo Vi, muốn để Tạ Đạo Vi mềm xuống đại khái là không có khả năng.

"Ngươi chịu thua ta, ta sẽ buông tha ngươi!" Tuy rằng biết hy vọng xa vời, nhưng Quân Dĩ Nguy vẫn có chút chưa từ bỏ ý định nói.

Tạ Đạo Vi vẫn không hé răng, chỉ dùng tầm mắt lạnh băng nhìn Quân Dĩ Nguy, nếu Quân Dĩ Nguy thật dám làm, nàng coi như Mạc Nhàn hoàn toàn đã chết.

Quân Dĩ Nguy cảm thấy tầm mắt Tạ Đạo Vi lạnh như băng có thể đông chết mình, nàng thực sự không có cách nào với Tạ Đạo Vi, chỉ có thể ngoan ngoãn đem đai lưng của Tạ Đạo Vi cột trở lại.

"Ngươi thật đúng là chết cũng không chịu thua, được rồi không làm khó ngươi, ngủ đi, hồi phục tinh thần, còn phải giúp ngươi cứu người." Tuy rằng Quân Dĩ Nguy không làm hành động khinh bạc Tạ Đạo Vi, bất quá nàng cũng không buông Tạ Đạo Vi ra, ôm Tạ Đạo Vi thơm tho mềm mại cảm giác thực sự quá tốt, khiến nàng yêu thích không buông, căn bản luyến tiếc buông ra.

Đối với chuyện Quân Dĩ Nguy không hề khó xử mình, kỳ thật Tạ Đạo Vi cũng hoàn toàn không bất ngờ, chỉ là nàng nhìn Quân Dĩ Nguy với vẻ ngoài Mạc Nhàn, trong lòng vô cùng phức tạp!

Quân Dĩ Nguy ôm Tạ Đạo Vi, điều chỉnh một vị trí thoải mái, làm Tạ Đạo Vi có thể thoải mái nằm dựa lên người mình.

"Ta cũng đã lui một bước, ngươi cũng lui một bước đi, đừng so đo như vậy, là ngươi khiêu khích ta trước!" Quân Dĩ Nguy thấy Tạ Đạo Vi vẫn lạnh nhạt với mình như cũ, cũng không nói chuyện với mình, cảm thấy nữ nhân này lòng dạ quá hẹp hòi, mình chỉ muốn thể hiện một chút mà thôi, dù chuyện nàng làm vừa rồi xác thật cũng có chút tư tâm.

Tạ Đạo Vi biết Quân Dĩ Nguy ngoài mặt là muốn trốn tránh tránh nhiệm, nhưng nàng biết Quân Dĩ Nguy nói như vậy, thật chất là có ý muốn cầu hòa. Bất quá Tạ Đạo Vi nàng vẫn thích mang thù, nàng chán ghét bị Quân Dĩ Nguy đối đãi như vậy, càng chán ghét bản thân mình mặc người xâu xé, so với bị xâm phạm, bị cưỡng bách, nàng càng chán ghét bộ dáng yếu đuối của mình.

"Buông ra!" Ngữ khí Tạ Đạo Vi vẫn lạnh băng ra lệnh nói, giờ khắc này nàng đã giải huyệt xong, nhưng vẫn còn bị Quân Dĩ Nguy giam trong ngực, làm nàng cảm thấy thực không vui.

Quân Dĩ Nguy thấy Tạ Đạo Vi như vậy, thầm nghĩ nữ nhân này đúng là khó thu phục, lòng dạ hẹp hòi, mình cũng chỉ có hôn cổ với cằm một cái thôi, có làm chuyện gì quá phận đâu.

"Nếu trong lòng ngươi cảm thấy không căn bằng, hoặc là không thoải mái, vậy thì ta nằm yên, để ngươi tùy tiện muốn làm gì làm được không?" Quân Dĩ Nguy thực không biết xấu hổ hỏi ngược lại, kỳ thật nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu là Tạ Đạo Vi, mình cũng sẽ không bài xích, tuy rằng cũng có chút mất mặt. Ở Bắc Nguy, nữ nhân cùng nữ nhân nàng không thấy quá nhiều, nhưng trong quân đội, nàng vẫn biết chuyện nam nam, lấy quan niệm cường giả vi tôn, nên mạnh sẽ ở trên. Bất quá mặt mũi gì đó, kỳ thật cũng không có gì quan trọng. Nói tiếp, nếu xét về chuyện đó, khó bảo toàn là ai làm ai, giả heo chờ ăn thịt hổ cũng được.

Giờ khắc này Tạ Đạo Vi thật sự muốn ban cho Quân Dĩ Nguy một cái tát, nếu nàng có năng lực này. Nhưng không biết vì sao, giờ khắc này Quân Dĩ Nguy không biết xấu hổ như thế vẫn làm Tạ Đạo Vi cảm thấy có chút giống Mạc Nhàn. Mạc Nhàn không phải thích nằm yên cho mình làm gì thì làm, khó nói Quân Dĩ Nguy sẽ không có ý tưởng này. Người này có mất trí nhớ, vẫn là tính tình háo sắc, thật đúng là một chút cũng không thay đổi.

"Đúng rồi, ngươi có mang lương khô không, ta đói bụng." Quân Dĩ Nguy đào hố giúp Tạ Đạo Vi, sau đó lại lo đùa giỡn mỹ nhân, lăn lộn đến hơn nửa đêm, nàng đã đói bụng, từ khi nàng có ký ức ngắn hạn đến nay, nàng đã đặc biệt không thích cảm giác đói. Nàng cảm thấy Tạ Đạo Vi cũng nên ăn nhiều một ít, vừa rồi ôm Tạ Đạo Vi, nàng đã biết Tạ Đạo Vi quá gầy, nếu có thêm một chút thịt thì ôm càng tốt hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play