Tuy rằng ngữ khí Tạ Đạo Vi bình đạm, nhưng Quân Dĩ Nguy cảm giác được bản thân mình bị trách cứ, từ khi có ký ức đến nay, không ai dám dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống đối với nàng như vậy. Nếu đổi thành người khác, Quân Dĩ Nguy tuyệt đối sẽ khiến cho đối phương biết mặt, nhưng đối với nữ nhân này, nàng thực sự không có chút tức giận nào. Quân Dĩ Nguy thậm chí còn có loại cảm giác, đây là hình thức, là thói quen ở chung của nàng với nữ nhân này, thậm chí nàng xem như là vô tri vô giác tiếp nhận.
"Đây cũng không phải thái độ nên có với ân nhân cứu mạng." Quân Dĩ Nguy nhướng mày nói, dù nói thế nào, vừa rồi mình cũng xem như là cứu nàng.
Tạ Đạo Vi lạnh lùng liếc mắt nhìn Quân Dĩ Nguy một cái, cũng không định quan tâm đến nàng, mà đi về phía những thị vệ đã chết.
Quân Dĩ Nguy nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tạ Đạo Vi liếc mình, không khỏi nhếch lên khóe miệng, tâm tình vậy mà lại cảm thấy thật vui vẻ, đuổi theo Tạ Đạo Vi, cách Tạ Đạo Vi thật gần. Nàng giống như muốn chứng thực một chút, vừa rồi lúc ôm Tạ Đạo Vi, ngửi được mùi dược hương khiến mình mê muội, lúc đi đến gần, quả nhiên ngửi được hơi thở vừa rồi.
Quân Dĩ Nguy dựa đến quá gần, xâm nhập khoảng cách an toàn của Tạ Đạo Vi, Tạ Đạo Vi dừng bước chân, nàng không thích Quân Dĩ Nguy khí thế hùng hổ dọa người như bây giờ quá thân cận với mình.
"Cách xa ta ra một chút." Tạ Đạo Vi vừa đi vừa nói.
"Ta không!" Quân Dĩ Nguy cũng không phải là Mạc Nhàn, sẽ ngoan ngoãn nghe lời của Tạ Đạo Vi, nàng không những không tránh xa, ngược lại càng dựa đến gần hơn, cùng đưa mặt dán đến cổ Tạ Đạo Vi, tham lam ngửi lấy hơi thở trên người Tạ Đạo Vi, cũng nhẹ giọng khiêu khích bên tai nàng, còn giống như đồ dê xồm nhẹ nhàng thổi khí vào cổ Tạ Đạo Vi. Nàng có chút hiểu ra, tại sao mình có mất trí nhớ cũng nhớ mãi không quên nữ nhân này, bởi vì hơi thở của nữ nhân này làm nàng thích cực kỳ.
Hành động ái muội của Quân Dĩ Nguy, làm da thịt của Tạ Đạo Vi, đặc biệt là phần cổ đều tê dại đến nổi da gà, chuyện này làm cho Tạ Đạo Vi cảm thấy nổi giận, dơ tay tấn công Quân Dĩ Nguy, có ý muốn thoát khỏi xâm phạm của Quân Dĩ Nguy.
Bất quá hiện tại nàng đã không phải đối thủ của Quân Dĩ Nguy, người bề ngoài giống Mạc Nhàn nhưng bên trong lại hoàn toàn khác biệt này. Chẳng những Quân Dĩ Nguy hóa giải thế công của nàng, còn thêm quá phận giam cầm nàng vào lồng ngực mình, để Tạ Đạo Vi muốn nhúc nhích cũng không được.
"Tính tình cũng thật là không tốt." Quân Dĩ Nguy mỉm cười nói, cũng đưa môi mình dán đến tai Tạ Đạo Vi, Quân Dĩ Nguy cũng không biết vì sao, dù sao nàng cũng muốn làm chuyện thân mật này nọ với Tạ Đạo Vi, loại cảm giác muốn thân cận không có cách nào ức chế được.
"Quân Dĩ Nguy!" Tạ Đạo Vi cực kỳ giận dữ kêu tên của Mạc Nhàn hiện tại ở Quân gia, nàng biết rõ người trước mắt tuyệt đối không phải là Mạc Nhàn, cho Mạc Nhàn mười cái gan, cũng không kiêu ngạo như Quân Dĩ Nguy bây giờ.
"Ta hình như còn có tên là Mạc Nhàn, ta cho phép ngươi gọi ta như vậy!" Quân Dĩ Nguy cảm thấy Tạ Đạo Vi kêu mình bằng Quân Dĩ Nguy có cảm giác rất xa lạ, nàng hình như cũng không thích cảm giác này.
"Buông ra!" Ngữ khí Tạ Đạo Vi càng lạnh hơn.
Quân Dĩ Nguy đương nhiên biết mình chọc giận Tạ Đạo Vi, tuy rằng luyến tiếc buông Tạ Đạo Vi, nhưng lúc Tạ Đạo Vi dùng ngữ khí lạnh như băng mệnh lệnh mình, Quân Dĩ Nguy cũng ngoài ý muốn buông Tạ Đạo Vi ra. Rất kỳ quái, trước mặt Tạ Đạo Vi nàng thực sự không có cách nào, bản thân mình mà lại rén đến vậy, Quân Dĩ Nguy thực sự cực kỳ tò mò, trước kia nàng đối với Tạ Đạo Vi là rén thành cái dạng gì rồi? Quân Dĩ Nguy thực mau nhớ đến cảnh trong mơ của mình, dung mạo thiếu nữ cẩm y trong mơ cùng với Tạ Đạo Vi trước mặt bắt đầu trùng khớp lại, thực hiển nhiên thiếu nữ vừa gầy vừa đen hay bị khi dễ kia chính là mình. Tuy rằng Quân Dĩ Nguy biết lúc nhỏ mình bị Tạ Đạo Vi khi dễ, nhưng kỳ quái là, một chút hận ý nàng đều không có.
Tạ Đạo Vi được thả tự do không thèm để ý đến Mạc Nhàn, mà bắt đầu đào hố, tất nhiên là muốn an táng mấy thị vệ đã chết này.
Quân Dĩ Nguy thấy Tạ Đạo Vi đào hố, nàng đành phải cùng đào hố với Tạ Đạo Vi.
.....//.....
Mạc Nhàn: Có thể biến thân thật tốt, mấy chuyện trước kia không dám làm, bây giờ đều dám làm!
Tạ Đạo Vi:Cuối cùng còn không phải rén gần chết!
Mạc Nhàn:Không phải rén, đó là cưng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT