Mạc Nhàn cưỡi ngự long đi được hai trăm dặm xong, cho ngựa ăn no rồi để nó tự quay trở về Quân gia, đến trạm dịch thay một con ngựa khác tiếp tục chạy như bay đến Nam Triệu, mỗi lần đến trạm dịch đều thay ngựa đi tiếp, cứ đi như vậy không phân biệt ngày đêm. Chỉ có lúc để ngựa nghỉ ngơi ăn cỏ, Mạc Nhàn mới tranh thủ nghỉ ngơi một lát, ngựa nghỉ ngơi xong, nàng lại lập tức lên đường.

Hành trình ngày đêm như vậy, Mạc Nhàn đi đến địa phận Nam Triệu cũng chỉ mất năm ngày đêm, vì Nam Triệu là rừng núi, không thể cưỡi ngựa, Mạc Nhàn chỉ có thể đi bộ.

Đến tối ngày thứ bảy, rốt cuộc Mạc Nhàn cũng đi đến Tạ gia, cửa Mạc Nhàn cũng lười gõ, trực tiếp dùng khinh công bay vào hậu viện Tạ gia.

Nhìn thấy Tạ gia bắt đầu giăng đèn kết hoa, lòng Mạc Nhàn lành lạnh, chẳng lẽ Tạ Đạo Vi thật muốn gả chồng, mình đến chậm rồi sao? Không, Tạ Đạo Vi nói một tháng sau khẳng định là một tháng, từ lúc Tạ Đạo Vi viết thư cho mình vẫn còn rất nhiều ngày, mình đến là còn kịp.

Bạch Thuật đang chỉ huy mấy hạ nhân viết chữ hỉ lên lồng đèn đỏ, nhìn trong sân đột nhiên xuất hiện Mạc Nhàn, không khỏi nở nụ cười, thầm nghĩ tiểu thư đây là làm chuẩn rồi, không để Mạc Nhàn ở Bắc Nguy yên tâm, phải trở về một chuyến.

"Ô, đây không phải thế nữ Bắc Nguy sao? Cố ý trở về uống rượu mừng đúng không?" Bạch Thuật móc mỉa nói, cố ý kích thích Mạc Nhàn.

"Tỷ tỷ, thật sự phải đại hôn sao? Nàng gả cho người nào? Ta muốn đi giết hắn!" Mạc Nhàn nghe Bạch Thuật nói, nhìn lồng đèn đỏ thắm đã dán chữ hỉ lên, kích thích đến độ sắp điên rồi!

"Ngươi đây là tạm trở về, hay là về rồi không đi nữa? Nếu là tạm trở về, thì ngươi an phận một chút đi, uống ly rượu mừng là được, đừng làm ra nhiều chuyện không tốt, dù sao sau này người bên cạnh tiểu thư cũng không phải là ngươi, ngươi là gia chủ đời kế tiếp của Bắc Nguy!" Bạch Thuật lạnh nhạt nói.

Những câu nói của Bạch Thuật đâm đến tim Mạc Nhàn sinh đau, nhưng Mạc Nhàn cũng không có lời gì để nói. Trên đường trở về, Mạc Nhàn đã nghĩ kỹ các cách ngăn cản hôn lễ, nhưng hiện giờ Bạch Thuật nói như vậy, nàng phát hiện bản thân mình chưa chắc đã dám làm gì, bởi vì nàng phát hiện, bản thân nàng thực sự sợ Tạ Đạo Vi hận mình.

Bạch Thuật thấy sắc mặt Mạc Nhàn trắng bệch, khí sắc không được tốt thầm nghĩ, xứng đáng, lúc nàng lựa chọn, nên nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy mới đúng. Bất quá, nàng cũng nhìn ra được Mạc Nhàn mệt mỏi phong trần gấp gáp trở về, dù sao thời gian Mạc Nhàn trở về so với mong muốn của các nàng nhanh hơn rất nhiều, có thể thấy được nàng trở về trong thời gian ngắn, vẻ mặt mệt mỏi khiến Bạch Thuật thoáng mềm lòng một chút, cũng không tiếp tục móc mỉa Mạc Nhàn nữa. Bất quá cũng kỳ quái, Quân gia vậy mà đồng ý cho nàng trở về.

"Tỷ..... tỷ đâu....." Ngữ khí Mạc Nhàn gian nan hỏi.

"Phòng luyện đan." Bạch Thuật trả lời thật, thầm nghĩ phỏng chừng tiểu thư cũng nhớ Mạc Nhàn.

Mạc Nhàn lập tức đi phòng luyện đan tìm Tạ Đạo Vi.

Nói đến cũng khéo, lúc này Tạ Đạo Vi đang lấy máu, lúc Mạc Nhàn tiến vào, Tạ Đạo Vi mới vừa cắt ra một chén máu lớn.

Mạc Nhàn nhìn sắc mặt Tạ Đạo Vi xanh mét, còn thấy trên bàn một chén máu, chỉ nhìn thôi đều đã cảm thấy đau lòng không thôi, cũng không biết có phải là ảo giác của mình hay không, nàng cứ cảm thấy Tạ Đạo Vi hình như lại gầy hơn một ít.

Trong nháy mắt Mạc Nhàn tiến vào, Tạ Đạo Vi đã biết là ai tới. Có một số người quen thuộc đến mức, chỉ cần đến gần, là có thể chuẩn xác biết được không hề sai lầm. Cảm xúc đầu tiên Tạ Đạo Vi muốn ngẩng đầu nhìn nàng, bởi vì nàng xác thật có chút nhớ Mạc Nhàn, nhưng là nàng nhịn xuống, bởi vì đối với lựa chọn của Mạc Nhàn, nàng vẫn còn tức giận, chưa từng chân chính hết giận qua. Giờ khắc này, nàng không biết nên lấy cảm xúc nào để đối mặt với Mạc Nhàn.

Mạc Nhàn nhìn Tạ Đạo Vi, hốc mắt không biết vì sao lại đỏ lên, từ ngày rời đi đã bắt đầu nhớ người, đã suy nghĩ suốt năm trăm ngày đêm, nhìn thấy Tạ Đạo Vi, trong lòng nàng vừa vui vẻ lại vừa khổ sở, lại có chút nhút nhát, nàng không biết Tạ Đạo Vi sẽ dùng thái độ nào đối với mình, chỉ cần Tạ Đạo Vi không ngó lơ mình như lúc mình rời đi là được, vì nàng biết tính tình của Tạ Đạo Vi, sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình.

"Tỷ tỷ....." Mạc Nhàn sợ hãi lại tình cảm lên tiếng.

Tạ Đạo Vi nghe được âm thanh quen thuộc của Mạc Nhàn, trong lòng hơi thổn thức một chút, cảm giác cũng có chút khó chịu, nhưng trên tay nàng vẫn không ngừng động tác, cũng không ngẩn đầu nhìn Mạc Nhàn.

"Tỷ tỷ." Mạc Nhàn đến gần Tạ Đạo Vi thêm mấy bước, giống như sợ Tạ Đạo Vi không nghe thấy, lại kêu thêm lần nữa, lúc đi đến gần, Mạc Nhàn phát hiện mình đã cao hơn Tạ Đạo Vi một chút, so với lúc trước Tạ Đạo Vi lại càng có vẻ như chim nhỏ nép vào lòng người hơn. Đối với ý niệm này của mình Mạc Nhàn cũng chỉ cười cười, bởi vì không ai hiểu biết Tạ Đạo Vi hơn nàng, tận sâu bên trong Tạ Đạo Vi là nữ nhân cường thế đến thế nào.

"Ngươi họ Quân, ta họ Tạ, ai là tỷ tỷ ngươi?" Ngữ khí Tạ Đạo Vi lãnh đạm, lại mang theo chút châm chọc hỏi ngược lại.

"Vậy ta nên kêu ngươi là gì?" Mạc Nhàn hỏi, trong lòng nàng vẫn rất là vui vẻ, Tạ Đạo Vi rất ít khi nguyện ý đáp lại lời nói của mình.

Tạ Đạo Vi lại không để ý đến nàng, mới cắt máu xong Tạ Đạo Vi tự uống một viên bổ máu xong, liền tiếp tục điều chế vạn linh đan.

Mạc Nhàn cũng không hé răng, chỉ yên lặng ở một bên nhìn Tạ Đạo Vi bận rộn, giống như trước kia đã từng làm giờ khắc này Mạc Nhàn có chút hoảng hốt, cảm giác mình giống như chưa từng rời đi vậy. Tầm mắt Mạc Nhàn gần như là si mê nhìn Tạ Đạo Vi, nàng giống như muốn nhìn ra bất cứ biến hóa tinh tế gì trên người Tạ Đạo Vi trong 531 ngày đêm mà nàng không được tham gia này. Bất quá dù dung mạo Tạ Đạo Vi cũng không có thay đổi gì quá lớn từ lúc mình rời đi, nhưng cảm giác xa cách nhạt nhẽo trên người lại càng thêm rõ ràng hơn, nhìn nàng lại càng thêm uy nghiêm, cũng càng có khí thế. Mạc Nhàn nhìn Tạ Đạo Vi, cứ cảm thấy mình so với trước kia càng thích nàng hơn, trôi qua từng ngày, tình cảm lại càng thêm mãnh liệt, đến mức nàng không thể hòa tan được. Chỉ cần nhìn Tạ Đạo Vi, Mạc Nhàn đã cảm thấy mình có thỏa mãn lớn lao, đây là cảm giác mà không người nào có thể cho nàng được.

Hơn một canh giờ sau, rốt cuộc Tạ Đạo Vi cũng điều chế xong hai viên vạn linh đan.

Mạc Nhàn thấy Tạ Đạo Vi làm xong, liền đi lên trước, duỗi tay ôm lấy Tạ Đạo Vi, nàng sợ Tạ Đạo Vi lại không để ý tới mình, cho dù có bị Tạ Đạo Vi đánh bị thương cũng được, Mạc Nhàn thà rằng là chọc giận Tạ Đạo Vi, cũng còn hơn bị Tạ Đạo Vi làm lơ.

"Buông ra!" Tạ Đạo Vi không giận tự uy, mệnh lệnh nói.

"Không buông!" Mạc Nhàn gắt gao ôm Tạ Đạo Vi không muốn buông ra.

Tạ Đạo Vi liền động tay đánh Mạc Nhàn, hiển nhiên nàng cũng muốn biết hơn một năm qua ở Quân gia, Mạc Nhàn đã trưởng thành thế nào, dù sao lúc Mạc Nhàn viết thư cũng khoe khoang võ công đã hơn mình rồi.

Hai người dùng tay không đánh nhau một chút, Mạc Nhàn đã chiếm thế thượng phong, nàng xác thật là đã mạnh hơn Tạ Đạo Vi.

Tạ Đạo Vi không thể không thừa nhận, võ công của Mạc Nhàn ở Bắc Nguyên tiến bộ hơn nhiều so với ở Nam Triệu, nàng cũng không thể không thừa nhận, Mạc Nhàn đi Bắc Nguy đối với Mạc Nhàn mà nói, thật sự là có lợi hơn, đương nhiên, loại nhận thức này đối với Tạ Đạo Vi mà nói vẫn là có chút không dễ chịu.

Trong vũ lực Tạ Đạo Vi đã không đánh lại Mạc Nhàn, hiển nhiên chỉ có thể dùng sở trường của mình là dụng độc, trong lúc đối chưởng, Mạc Nhàn đã trúng chiêu, mà đại khái nàng cũng không biết mình bị trúng chiêu thế nào.

Tạ Đạo Vi ôm Mạc Nhàn hôn mê từ đan phòng ra ngoài.

"Nàng làm sao vậy?" Bạch Thuật thấy tiểu thư nhà mình ôm Mạc Nhàn ra tới, liền tiến đến quan tâm hỏi.

"Không có việc gì." Tạ Đạo Vi nhàn nhạt nói, rồi đem Mạc Nhàn vào thư phòng, để nàng an trí ở giường nệm trong thư phòng, giường nệm ở đây vẫn luôn không có người nằm.

.....//.....

Mạc Nhàn: Lại được tỷ tỷ ôm, hạnh phúc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play