"Không biết cưỡi ngựa lại không bị Ngự Long quăng xuống, xem như là không tồi." Quân Phi Dực vỗ vỗ bả vai Mạc Nhàn, ngữ khí tán dương nói.
Mạc Nhàn bị tay Quân Phi Dực vỗ đến có chút đau, hình như Quân Phi Dực không xem mình là nữ hài tử. Bất quá trên đường đi, thái độ thân thiện nhất với Mạc Nhàn cũng chỉ có Quân Phi Dực thôi. Quân Tiếu Cẩn đối với ai cũng là bộ dáng ít nói ít cười, đối với Mạc Nhàn cũng là không ngoại lệ. Những người khác vẫn chưa tiếp thu được tự nhiên đâu lại xuất hiện một thế nữ Mạc Nhàn này, nên giống như vẫn có chút địch ý. Còn có một người, Quân Dĩ Thần, đối với Mạc Nhàn cũng không có ác ý gì, thái độ xem như cũng ổn.
Mạc Nhàn cười cười với Quân Phi Dực, cũng không nói gì. Đương nhiên nàng biết, Quân gia là nơi dành cho hảo hán, đại khái là không thể mở miệng oán giận, cho dù có khổ có mệt, cũng tự nuốt trong bụng mà thôi.
"Ở Bắc Nguy, nam nữ già trẻ đều phải biết cưỡi ngựa, cưỡi ngựa hay thuần ngựa, vẫn cần phải có kỹ thuật....." Quân Phi Dực bắt đầu giảng giải kỹ thuật cưỡi ngựa cho Mạc Nhàn.
Trong lòng Mạc Nhàn thầm nghĩ, đây là Quân Phi Dực cố ý đi, sao không nói cho mình sớm hơn, để mình cưỡi ngựa hơn nữa ngày mới chỉ kỹ thuật cưỡi ngựa. Tuy rằng Mạc Nhàn có bất mãn, nhưng vẫn rất nghiêm túc lắng nghe Quân Phi Dực giảng giải.
Chờ ăn lương khô xong, tiếp tục lên đường, Mạc Nhàn lại cưỡi lên Ngự Long, cảm giác tốt hơn lúc nãy một chút rồi.
Lên đường đến tối xong, Quân gia chỉ toàn nam tử hán, liền ở hoang sơn dã lĩnh hạ trại, cũng đi săn một con lợn rừng đến, Mạc Nhàn cũng chỉ có thể màn trời chiếu đất theo.
Thịt nướng cũng chỉ ướp muối, gia vị gì cũng không để, thịt nướng vừa khét vừa dai, làm Mạc Nhàn ăn mỹ thực ở Nam Triệu quen rồi thực sự khó nuốt. Mạc Nhàn nhìn về mấy người khác ở Quân gia, đoàn nam tử hán này, ăn thịt uống rượu lại, ăn đến thật ngon miệng, hiển nhiên là quen với ẩm thực như vậy rồi.
"Uống không?" Quân Phi Dực lấy ra một túi rượu mạnh hỏi Mạc Nhàn.
Mạc Nhàn cũng không làm ra vẻ, gật đầu, tiếp nhận túi rượu của Quân Phi Dực, uống một ngụm, đúng là so với rượu ngon ở Nam Triệu khác biệt, rượu Quân Phi Dực đưa, hiển nhiên cũng không phải là rượu ngon gì, mà mùi vị vừa cay vừa đắng, nóng nảy mười phần. Ban đầu Mạc Nhàn cũng không quen, nhưng sau khi uống nhiều một chút, lại cảm giác như uống mãi không đã ghiền, không khỏi uống thêm mấy hớp nữa, còn ăn với thịt nướng, hình như lại không cảm thấy khó ăn như lúc nãy rồi. Không bao lâu, một túi rượu đã bị Mạc Nhàn uống hết, Mạc Nhàn đưa túi rỗng trả lại cho Quân Phi Dực. Từ khi uống rượu ở Tạ gia xong, Mạc Nhàn liền thích uống rượu, trộm qua mặt Tạ Đạo Vi uống rượu vài lần, tửu lượng đã không còn tệ như trước.
Quân Phi Dực thấy Mạc Nhàn nhận rượu mạnh, uống rất nhiều, không khỏi lộ ra ý cười, tuy thế nữ sinh ra lớn lên ở Nam Triệu, nhưng tính tình không giống người nhu nhược ở Nam Triệu, xác thật thích hợp về Bắc Nguy hơn công tử nhiều, hắn tin tưởng Mạc Nhàn nhất định có thể thích ứng mọi chuyện ở Bắc Nguy.
Những người khác trong Quân gia thấy Mạc Nhàn uống rượu mạnh Bắc Nguy như thế cũng có chút tròn mắt, ngay cả Quân Tiếu Cẩn cũng không khỏi liếc mắt nhìn Mạc Nhàn một cái.
Mạc Nhàn không hiểu, chỉ là uống rượu mà thôi, người của Quân gia làm gì nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ như vậy.
Càng đến phương Bắc càng lạnh, vừa lạnh vừa khô, làm Mạc Nhàn sống quen không khí nóng ẩm ở Nam Triệu thực sự không quen, gió lạnh thấu xương thổi vào mặt, quả thật giống như dao cắt, Mạc Nhàn cũng chỉ có thể vận công chống lạnh. Khi Mạc Nhàn nghĩ đã đủ lạnh, thì lại bắt đầu lạnh hơn.
Đến nội thành Bắc Nguy, Mạc Nhàn mới chân chính cảm nhận được Bắc Nguy khổ hàn, thầm nghĩ, khó trách tổ mẫu của nàng chết sớm, mà cha nàng không biết võ công lại muốn chạy tới Nam Triệu, hiển nhiên là sợ đông lạnh rồi. Nơi này đối với người bình thường thân thể yếu đuối mà nói, thật sự là không tốt chút nào. Nội thành Bắc Nguy, dân cư thưa thớt, nhưng mặc kệ là nam hay nữ, đều cao lớn cường tráng hơn những nơi khác rất nhiều, đại khái có lẽ là vì người yếu đuối căn bản không thể sống nổi ở đây.
Rốt cuộc cũng qua hai mươi ngày đường, Mạc Nhàn đã đến được Quân gia.
Tới Quân gia ngày đầu tiên, Mạc Nhàn liền nhìn thấy mấy vạn thiết kỵ của Quân gia, bọn họ hiển nhiên là đang chờ đợi chủ soái, gia chủ Quân gia trở về.
Quân Tiếu Cẩn mang Mạc Nhàn lên võ đài, võ đài này cực kỳ lớn, so với võ đài Tạ gia dựng lúc đó còn lớn hơn mấy lần, có lẽ là do thường xuyên dùng. Mạc Nhàn đi theo Quân Tiếu Cẩn, trước mặt bao người, chỉ có thể căng da đầu bước sau Quân Tiếu Cẩn, đứng giữa lôi đài.
Mậy vạn thiết kỵ thấy Quân Tiếu Cẩn, liền hô lên, âm thanh kia vừa khí thế vừa mạnh mẽ.
Quân Tiếu Cẩn đưa tay thủ thế, âm thanh kia mới ngừng lại.
"Hôm nay triệu tập các ngươi đến đây, là có một chuyện quan trọng muốn tuyên bố. Lần này ta đi Bắc Nguy, là tìm về gia chủ đời kế tiếp. Nàng là dòng chính Quân gia, nàng sẽ là thế nữ mới của Quân gia, Quân Dĩ Nguy!" Quân Tiếu Cẩn lớn tiếng tuyên bố với mấy vạn thiết kỵ bên dưới.
Thiết kỵ bên dưới ồ lên, Quân gia chưa từng có nữ gia chủ, bọn họ cũng không muốn để một nữ nhân thống lĩnh bọn họ!
Mạc Nhàn không được tự nhiên đứng giữa lôi đài, không nghĩ đến Quân Tiếu Cẩn lại dứt khoát như vậy, mới tới mà đã tuyên bố thân phận thế nữ của mình, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện người khác có đồng ý chấp nhận không, về điểm này, Quân Tiếu Cẩn xác thật là quá bá đạo.
"Gia chủ đời kế tiếp của Quân gia sao có thể là nữ nhân? Tướng sĩ sẽ không phục!" Quân Tả Nhiên thống lĩnh nửa cánh quân biểu đạt bất mãn của chúng tướng sĩ.
"Không phục, thì quân sĩ dưới 30 ở Bắc Nguy, ba tháng sau có thể khiêu chiến với nàng, nếu có thể đánh bại nàng, đạt được quán quân lần luận võ này, bất luận là nam hay nữ, có huyết thống thế nào, thân phận thế nào, đều có thể trở thành gia chủ đời kế tiếp của Quân gia!" Quân Tiếu Cẩn tuyên bố với người phía dưới.
Quân Tiếu Cẩn tuyên bố xong, người phía dưới càng ồ lên, này ý nghĩa, chỉ cần đánh bại nữ tử yếu đuối trên võ đài, ai cũng đều có khả năng trở thành Quân chủ Quân gia đời kế tiếp, trở thành thống lĩnh Bắc Nguy. Đây quả thực là một đại cơ hội, kích động nhân tâm, thanh niên dưới 30 tuổi trong quân Thiết kỵ, ai cũng nóng lòng muốn thử.
Mạc Nhàn nghe, trong lòng nhảy động, thầm nghĩ, lão già này thật quá dọa người, cứ như vậy thôi sao, chẳng lẽ là tin tưởng mình như vậy sao? Chính là bản thân Mạc Nhàn lại không có chút nào tin tưởng mình, còn có loại cảm giác run bần bật!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT