Chờ Mạc Nhàn an trí Chu Du Nghiêu thỏa đáng xong, liền đi vào phòng Thủy Hương.

"Ta đi Bắc Nguy rồi, ngươi có tính toán gì không?" Mạc Nhàn hỏi Thủy Hương.

"Khả năng sẽ rời đi Tạ gia." Thủy Hương nói, Mạc Nhàn không ở Tạ gia, nàng cũng không tất yếu phải ở lại Tạ gia.

"Ngươi rời đi Tạ gia thì có thể đi đâu? Tạ Đạo Vi sẽ không đuổi ngươi...." Mạc Nhàn nhìn Thủy Hương không yên tâm nói, tuy rằng nàng biết sau chuyện đó, Thủy Hương cũng sẽ không muốn ở lại Tạ gia.

"Khả năng là ta sẽ về nhà mình, năm trước muội muội ta xuất giá, trong nhà còn có mẹ và đệ đệ. Còn nữa, ta không có nhu nhược như muội nghĩ, muội không cần lo lắng thay ta, nhưng thật ra ta lại lo lắng cho muội, nghe nói Quân gia phức tạp hơn Tạ gia nhiều, sợ muội không ứng đối được." So với mình, Thủy Hương xác thật là lo cho Mạc Nhàn hơn.

Mạc Nhàn biết Thủy Hương là người ngoài mềm trong cứng, nàng tin tưởng Thủy Hương có thể tự chăm sóc tốt bản thân.

"Không có việc gì, bây giờ ta cũng không phải là đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu, chờ ta trở nên mạnh hơn, ta sẽ trở về, dù sao người ta thích và để ý cũng đều ở Nam Triệu mà!" Ngữ khí Mạc Nhàn cực kỳ kiên định nói.

"Uhm, Nhàn Nhi có thể làm được." Thủy Hương mỉm cười gật đầu nói.

"Đây là tiền riêng của ta, còn có tiền mấy ngày trước ta luận võ thắng, ngươi rời khỏi Tạ gia, cần bạc phòng thân, ta cũng yên tâm hơn một chút." Mạc Nhàn đem hết vốn riêng của mình, toàn bộ đều giao cho Thủy Hương, trước đó nàng đã nhờ Bạch Thuật đổi một ngàn lượng thành ngân phiếu, dễ dàng mang theo bên mình hơn.

Thủy Hương nhìn một ngàn ngân phiếu cùng hơn một trăm lượng bạc vụn, Thủy Hương biết đây là tất cả gia sản mà Mạc Nhàn có, vậy mà lại đưa hết cho mình, trong lòng cực kỳ cảm động.

"Nhiều tiền như vậy, ta không thể nhận, Nhàn nhi đối với ta ân trọng như núi, tiền này ta không thể lấy, mấy năm nay ta cũng có một ít tiền, đã đủ dùng." Thủy Hương từ chối nói.

"Cha ta là con chính thất, ta về Quân gia, sao cũng được xem là đại tiểu thư Quân gia, cơm áo không lo, tiền này đại khái cũng là không dùng đến, ngươi nhận lấy đi. Ngươi về nhà, cũng có thể giúp đỡ một ít, nếu không thì mua đất mua ruộng, tự làm chủ, lấy tiền thuê cũng tốt. Ngươi không nhận, ta thực sự không yên lòng....." Mạc Nhàn thành khẩn nói, nàng hy vọng Thủy Hương có thể trãi qua những ngày tốt nhất.

"Như vậy đi, hơn một trăm lượng này ta nhận lấy, một ngàn lượng này muội giữ lại đi, nếu không một phần ta cũng không lấy." Thủy Hương biết mình không nhận, Mạc Nhàn sẽ không yên tâm để mình ở Nam Triệu, liền nhận lấy hơn một trăm lượng tiền riêng, nếu nhiều hơn, nói gì cũng không nhận.

Mạc Nhàn biết tính tình Thủy Hương, thường ngày rất dễ nói chuyện, nhưng nếu đã quyết định, lại không dễ dàng thỏa hiệp, Thủy Hương đã quyết định, Mạc Nhàn cũng không miễn cưỡng, đành phải cất một ngàn lượng ngân phiếu trở về.

"Nếu gặp chuyện gì phiền toái, thì tới Tạ gia tìm cha ta, cha ta khẳng định sẽ giúp ngươi" Mạc Nhàn nói với Thủy Hương.

"Uhm, sẽ." Thủy Hương gật đầu, hốc mắt có chút hồng, cực kỳ không yên lòng để một mình Mạc Nhàn đi Bắc Nguy.

"Sao lại khóc rồi, ngươi khóc như vậy, làm cho ta cũng muốn khóc." Vốn dĩ trong lòng Mạc Nhàn đã cực kỳ khó chịu, như vậy càng muốn nhịn không được mà khóc theo Thủy Hương.

"Uhm, không khóc, cũng không phải là muội không trở lại, chờ muội trở về." Đôi mắt Mạc Nhàn cũng sưng lên, Thủy Hương không đành lòng thấy Mạc Nhàn lại khóc nữa, liền lau đôi mắt, ra vẻ nhẹ nhàng nói.

"Sẽ trở về!" Ngữ khí Mạc Nhàn kiên định nói.

"Lần này đi Bắc Nguy, muội muốn đem theo cái gì, ta giúp muội thu xếp." Thủy Hương dịu dàng hỏi.

"Bộ y phục mới mang theo, còn những thứ khác, ngươi giúp ta thu xếp." Mạc Nhàn nói với Thủy Hương.

"Là y phục đại tiểu thư tự mình chọn sao?" Thủy Hương xác nhận hỏi.

"Uhm." Mạc Nhàn gật đầu, đúng vậy, là y phục nàng mặc vào hôm thành niên của nàng và Tạ Đạo Vi, là Tạ Đạo Vi tự mình lựa chọn y phục thuần trắng tơ lụa cho nàng, y phục cũng mới giặt sạch không lâu, còn có khăn tay của Tạ Đạo Vi, nàng vẫn luôn để ở trên người không rời.

"Tuy rằng bây giờ đại tiểu thư tức giận muội, nhưng thời gian qua rồi, sẽ không còn tức giận như vậy nữa." Thủy Hương trấn an Mạc Nhàn nói.

"Ngươi cảm thấy nàng thực sự sẽ tha thứ cho ta sao?" Mạc Nhàn không yên tâm hỏi.

"Nếu nàng không tha thứ muội, muội vẫn đi sao?" Thủy Hương hỏi.

Vấn đề này làm Mạc Nhàn vừa rồi nhịn không khóc, nháy mắt lại rơi nước mắt lần nữa, giả thiết này làm nàng thực hoảng sợ, làm nàng không biết nên làm cái gì bây giờ, làm quyết định của nàng lại lắc lư không chừng.

"Không có việc gì, không có việc gì, muội với đại tiểu thư rốt cuộc cũng có tình cảm nhiều năm như vậy, tất nhiên là nàng sẽ không bỏ được muội!" Thủy Hương thấy Mạc Nhàn khóc đến cực kỳ thương tâm, rất đau lòng, nàng ôm lấy Mạc Nhàn, ngữ khí an ủi nói.

Mạc Nhàn khóc một hồi lâu, mới ngừng lại được nước mắt.

"Ta muốn gặp nàng." Mạc Nhàn nói với Thủy Hương, nàng muốn gặp Tạ Đạo Vi, cho dù là đứng ở nơi xa liếc mắt một cái cũng được, cho dù là Tạ Đạo Vi không muốn nhìn thấy nàng cũng được.

"Đi đi, ta thu thập tay nải cho muội." Thủy Hương dịu dàng nói với Mạc Nhàn, lần này đi Bắc Nguy không biết khi nào Mạc Nhàn mới có thể trở về, Mạc Nhàn luyến tiếc nhất là đại tiểu thư, suy nghĩ thôi nàng cũng khổ sở thay Mạc Nhàn.

Mạc Nhàn liền rời khỏi phủ của mình, lại lần nữa đi đến ngoài phủ Tạ Đạo Vi, muốn tự nhiên đi vào trong phủ hiển nhiên là không có khả năng. Mạc Nhàn cũng chỉ có thể trộm lẻn vào phủ Tạ Đạo vi, đến thư phòng vẫn còn sáng đèn. Thư phòng rất lớn, kệ sách cũng nhiều, dễ dàng che dấu bản thân nàng, Mạc Nhàn biết giờ phút này Tạ Đạo Vi vẫn ngồi ở vị trí cũ, đang vận công điều tức.

Mạc Nhàn không dám phát ra bất luận âm thanh gì, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ quấy nhiễu đến Tạ Đạo Vi, giờ khắc này nàng an tĩnh tránh ở một góc, trộm nhìn gương mặt nhạt nhẽo nhưng lại cực kỳ tinh xảo kia. Hiện giờ, trên mặt Tạ Đạo Vi cũng không biểu hiện ra một chút gì khổ sở, nhưng không biết có phải do tâm cảnh của mình, mà nàng nhìn thấy Tạ Đạo Vi so với thường ngày nhạt nhẽo hơn rất nhiều, trên mặt giống như ngưng kết một tầng băng. Mạc Nhàn nhìn Tạ Đạo Vi, giống như muốn đem hình dáng của Tạ Đạo Vi khắc sâu vào trong lòng, chỉ là càng nhìn, chóp mũi Mạc Nhàn càng thêm chua xót, càng cảm thấy khó chịu, bởi vì nàng không biết, sau này, bao lâu mình mới có thể nhìn thấy được Tạ Đạo Vi nữa.

Cũng không biết qua bao lâu, Tạ Đạo Vi vận công điều khí xong đứng lên, giống như muốn rời khỏi thư phòng.

Khi Tạ Đạo Vi bước ra ngoài, cách Mạc Nhàn càng lúc càng gần, Mạc Nhàn có chút hoảng loạn tránh vào sâu trong mấy kệ sách.

Tạ Đạo Vi giống như phát hiện sự tồn tại của Mạc Nhàn, lúc cách gần Mạc Nhàn nhất, hơi dừng bước chân.

Mạc Nhàn ngừng thở, nàng sợ bị Tạ Đạo Vi phát hiện, rồi lại hy vọng bị Tạ Đạo Vi phát hiện, tóm lại tất cả cảm giác hiện tại của nàng là khẩn trương.

Tạ Đạo Vi không dừng lại quá lâu, có lẽ nàng cũng không nhận ra được sự tồn tại của Mạc Nhàn, càng có lẽ, nàng đã nhận ra, nhưng cũng không muốn phản ứng Mạc Nhàn, cho nên nàng cũng không có bất kỳ hành động gì, mà tiếp tục đi về phía trước, rời khỏi thư phòng.

Sau khi Tạ Đạo Vi rời khỏi thư phòng, Mạc Nhàn ngồi rạp trên mặt đất, trong lòng vô cùng mất mát, lại khổ sở, nàng biết nhất định là Tạ Đạo Vi đã nhận ra được sự tồn tại của mình, nhưng nàng cũng lười quan tâm tới mình, thậm chí cả hành động xua đuổi cũng không muốn làm.

Tạ Đạo Vi rời khỏi thư phòng, đóng lại cửa phòng ngủ, nàng dựa vào cửa, nhắm hai mắt lại, trước kia Mạc Nhàn không chọn nàng, nàng chỉ cảm thấy tức giận, chỉ cảm thấy Mạc Nhàn không đáng để mình phải đối xử tốt như vậy. Lúc này đây, Tạ Đạo Vi cảm thấy lòng mình, lại khó chịu đến như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play