Quay về hiện tại A Bạch viết tiểu thuyết
"A Bạch: haizz,... cuối cùng cũng viết xong giờ đem nộp cho nhà xuất bản mới được.
*CHÚ Ý: Do lúc này A Bạch chưa bị đâm chết nên chưa được xuyên không thành Bạch Thanh Xuân.
"A Bạch: đói quá, mình đã ở trong nhà suốt một tuần ra ngoài, đồ ăn cũng khô cạn rồi haizz "
"Aaaaaa..... sau tôi đau khổ quá, tại sao đời sinh viên tôi lại khổ vậy."
A Bạch quay qua nhìn đồng hồ thì thấy đã 2 giờ trưa.
"A Bạch: chết, trễ giờ học rồi "
A Bạch cầm cặp chạy ra cửa
"A Bạch: chết, quên"
A Bạch chạy vô nhà lấy cuốn tiểu thuyết vừa viết xong.
"A Bạch: haizz, nhém quên "
" sẵn đi học rồi nộp cho nhà sản xuất luôn "
Rồi A Bạch cầm cuốn tiểu thuyết bắt đầu đi học. A Bạch đi đến gần thành phố.
" A Bạch: đói quá...tự nhốt bản thân trong phòng lâu vậy cũng không ăn gì lại đi học."
"Sao tôi lại khổ dữ vậy trời"
A Bạch vừa than xong, bỗng từ xa nghe thấy tiếng bà lão kêu cứu.
"Bà lão: cứu,...cứu với....có ăn cướp....cướp"
A Bạch quay qua nhìn bà lão
"A Bạch: cướp ư,....giữa thanh thiên bạch nhật như vậy lại dám ăn cướp của một bà lão"
A Bạch chạy trước mặt bà lão và nói
"A Bạch: và cứ yên tâm con sẽ lấy lại túi cho bà "
Rồi A Bạch chạy thật nhanh rược thằng ăn cướp, đuổi theo hơn nửa tiếng thì cuối cùng A Bạch cũng rược thằng ăn cướp đến con hẻm.
"Ăn cướp: này...mày...rược đủ chưa....tao có dực túi của mày đâu...mà mày rược tao hoài vậy " ( thở dốc)
A Bạch thở dốc
"A Bạch: ai biểu...mày dực túi của bà lão chi"
"Ăn cướp: mày im đi, mày biết cái gì...nhà còn mẹ già đang bệnh,...mấy thằng giang hồ đang đợi tao về trả nợ, không thôi bọn chúng sẽ chặt tay tao "
"A Bạch: nếu vậy sao mày không kiếm việc làm để kiếm tiền mà còn dó la làng"
Thằng ăn cướp tức giận hét lên
"Ăn cướp: mày nghĩ tao không kiếm việc làm sao."
"bọn chúng không nhận tao vô làm vì không có bằng cấp."
"bọn chúng chê tao ít học liền kinh thường tao"
A Bạch nghe vậy liền mỉm cười
"Ăn cướp: mày cười cái gì?"
"A Bạch:không, xin lỗi tao nghĩ mày hơi ngu "
"Ăn cướp: mày nói cái gì "
"A Bạch: sao mày không xin việc làm bán cơm hay giao hàng vì những việc đó đâu cần bằng cấp"
Thằng ăn cướp nghe vậy, bèn nghĩ.
"Ăn cướp: hình như, thằng khỉ này nói cũng đúng"
Thoáng qua thằng ăn cướp nghĩ bản thân mình có hơi ngu thiệt
"A Bạch: vậy mày có thể trả tao cái túi và mày có thể quay lại từ đầu, một con đường mới."
A Bạch từ từ tiến gần ăn cướp. Thằng ăn cướp rút con dao trong túi ra.A Bạch thấy vậy liền lùi ra
"Ăn cướp: xin lỗi, tao không thể quay lại từ đầu được "
"nếu giờ tao kiếm việc làm thì ít nhất phải đợi hơn tháng mới lãnh lương, lúc đó tao đã bị chặt tay, chặt chân rồi."
"A Bạch: ai biểu mày thiếu nợ chi "
"Ăn cướp: mày tưởng tao muốn chắc "
" đặt con heo nó liền ra con heo nái"
"đặt con chó thì nó ra con chó đẻ "
"vậy là tài sản tao cũng đi theo cùng mấy con đề đó "
A Bạch cười khâm
"A Bạch: hahahha.....ai biểu chơi đề chi "
" điều sai lầm lớn nhất của con người là dính vô mấy con đề "
"Ăn cướp: tao không cần biết,...chỉ cần tao đem túi này về, lấy hết tiền bạc là tao sẽ có tiền chơi đề tiếp "
"A Bạch: tao tưởng mày trả nợ chứ "
Tên ăn cướp mở túi của bà lão mới dực được, bên trông không hề có tiền bạc gì cả, hắn liền đổ ra, thì ra bên trong chỉ có hàm răng giả và vài viên kẹo. Lúc đó bà lão cũng vừa tới con hẻm.
"Ăn cướp: bà giỡn mặt với tôi à, nguyên túi lớn vậy mà không đựng tiền đựng mấy thứ vô dụng này làm gì "
"Bà lão: ta lớn tuổi rồi cần tiền làm gì, nào mau trả túi với hàm răng giả cho ta "
A Bạch thấy vậy không nhịn cười được liền cười
"A Bạch: hahhaha tao không ngờ mày ngu toàn tập vậy luôn"
Lúc này tên ăn cướp vô cùng tức giận. Bà lão liền la lớn lên.
"Bà lão:bố làng nước ơi, tên ăn cướp ở đây này "
Thằng ăn cướp lúc này hoảng quá liền bỏ túi mà chạy A Bạch liền chạy chặn đường ăn cướp, hai người dằn co qua lại thì con dao của tên cướp đã đâm ngay bụng của A Bạch.
"Ăn cướp: tao không biết gì hết tự mày đâm chứ tao không có "
Bà lão thấy vậy cũng hét lên, tên ăn cướp hoảng quá chạy đâm vào bà lão làm cho bà lão té. Tên ăn cướp cũng chạy đi còn A Bạch bị dao đâm trúng do máu đã chảy quá nhiề A Bạch cũng quỵ ở đó. Bà lão liền tới chỗ A Bạch.
"Bà lão:này cậu trai trẻ có sao không? "
A Bạch đang từ từ hôn mê, cậu chỉ nghe tiếng bà lão từ từ nhỏ lại.
"A Bạch: hở,...hình như bà đang nói gì vậy"
Con mắt từ từ nhắm lại
"A Bạch:con không sao đâu............."
" chỉ ngủ một tí thôi "
A Bạch đã nhắm mắt lại, do mất máu quá nhiều nên A Bạch đã chết ở đó và tên tội phạm cũng đã bị bắt, còn bà lão đã thay mặt gia đình A Bạch mà làm đám tang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT