‘‘ Hỏa Nhi : trông ngươi cũng mạnh dữ nhưng có chắc đấu lại ma đầu gai không thì mới là chuyện lớn’’

‘‘ Hàn Mạc Băng : không thử sau biết’’

Hàn Mạc Băng bước lên trước mặt ma đầu gai.

Bạch Thanh Xuân hét lên : ‘’cố lên , ta tin ngươi sẽ làm được nên cố lên’’

‘’ Ma đầu gai : coi bộ nhà ngươi cũng có huynh đệ đáng tự hào dữ’

Hàn Mạc Băng cười khinh ‘ ngươi không có ganh tị à’

Tên ma đầu gai nghe vậy hắn liền nghiến răng : ‘ ta sẽ cho ngươi dính kịch độc để coi ngươi còn dám hóng hách không’

Nói xong hắn lao vào Mạc Băng với hàng chục cây gai đầy chất độc . Tên đó bẻ một cây gai trên tay lao vào Mạc Băng . Mạc Băng tay không nên khó mà đối phó . Lúc này Mạc Băng bắt đầu hơi lo lắng.

‘Hàn Mạc Băng: tên này trên người đầy kịch độc , giờ trên tay lại có một cây gai chất độc đó , đúng là bỉ ổi’

Bỗng từ xa nghe tiếng Bạch Thanh Xuân hét lên ‘ Này ! ngươi mau chụp lấy cây quạt của ta đi’

Hàn Mạc Băng nghe vậy liền bắt lấy cây quạt ‘ đây là cây quạt yêu thích của ngươi mà’

‘ Bạch Thanh Xuân: đúng là vậy , nhưng mạng sống của ngươi còn quan trọng hơn’

Hàn Mạc Băng nhìn cây quạt mà suy nghĩ :’ đây là cây quạt có pháp khí rất cao nó có thể chặn lại khí độc và kịch độc’

‘ Nhà ngươi….đúng thật là’ : vừa suy nghĩ mà mỉm cười

‘Ma đầu gai : ta sẽ dặm nát cây quạt đó’

Ma đầu gai dùng cây gai độc đánh từ trên xuống. Hàn Mạc Băng mở bung quạt ra chặn được đòn cây quạt gai độc của ma đầu gai.

‘ Ma đầu gai : không thể nào cây quạt đó có thể chặn được cây gai kịch độc của ta được’

‘Hàn Mạc Băng : sau mà không thể được’

‘Đây là cây quạt cứng nhất đấy’

‘Ma đầu gai: cứng ư haha, để ta đập thử coi nó còn cứng được tới đâu’

‘ Hỏa Nhi: tên Bạch Thanh Xuân vừa văng ra cây quạt đó…..’

‘ Không lẻ đó là cây quạt thạch bảo nó vừa chặn lại những luồng khí độc mà còn chặn được chất kịch độc của ma đầu gai còn lợi hại hơn là nó thay kiếm vì nó còn cứng hơn cả sắt nữa : ( suy nghĩ )’

Tên ma đầu gai cứ lao vào Mạc Băng dùng cây gai đánh liên tực vào cây quạt. Nhưng cây quạt thạch bảo giống như cái khiên chặn được tất cả còn đánh.

‘ Ma đầu gai : chết tiệt, ta đã đập thật mạnh vào cây quạt đó , vậy mà cây quạt đó trả si nhê gì’

‘ Hỏa Nhi : cho dù cây quạt đó cứng tới đâu thì sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn….ha’ ( suy nghĩ)

‘ Hàn Mạc Băng : mặc dù đỡ được các đòn đánh của hắn nhưng cây quạt này đang hút linh lực của ta’ ( suy nghĩ )

‘ Sớm muộn gì không chết vì độc , mà chết vì hút cạn linh lực’

‘ Bạch Thanh Xuân : sao tên Mạc Băng đó lại bị đuối sức nhỉ’’

Hỏa Nhi lúc này bắt đầu la lớn lên.

‘ Hỏa Nhi : này tên ma đầu gai kia’

‘Nếu ngươi không kết thúc sớm thì đừng trách ta vô tình

( nhìn ma đầu gai bằng ánh mắt đáng sợ)

Ma đầu gai nghe vật cũng hoảng sợ . Hắn liền nhào vô Mạc Băng lấy cây gai đập vào cây quạt.

‘ Hàn Mạc Băng : ngươi làm vậy chỉ vô dụng thôi’

‘ Ma đầu gai : ngươi chắc chứ ( cười nguy hiểm )’

‘ Ta không chỉ có một tay mà là hai tay đấy’

Ma đầu gai buông một tay ra khỏi cây gai độc liền đập vào người Mạc Băng , khiến cho Mạc Băng văng ra xa nôn ra máu . Bạch Thanh Xuân thấy vậy liền chạy lại đỡ Mạc Băng dậy ‘ Này ngươi có sao không ?’

Hàn Mạc Băng ho ra máu : ‘ ta không sao’

‘ Hỏa Nhi : hahaha, ta nghĩ ngươi nên đầu hàng đi….sớm muộn gì cũng chết….thà khắc chi chịu khổ vậy, hahaha’

Hàn Mạc Băng nghe vậy hắn liền nghiến răng, Bạch Thanh Xuân hét lên ‘ ai nói hắn sẽ thua’

‘Ta cược cả danh tiếng của núi bạch thanh này là Hàn Mạc Băng chắc chắn sẽ thắng’

Tất cả mọi người ai nấy cũng đều bất ngờ vì câu nói của Bạch Thanh Xuân.

‘ Bọn bàn tán : này, sau sư phụ lại chơi lớn vậy’

‘ Ngươi hỏi ta , ta biết hỏi ai đây’

‘ Vậy ngươi biết gì không Liên Đỗ ngươi là người ở gần sư phụ mà’

Liên Đỗ lúc này nắm chặt tay lại và nghiến răng.

Liên Đỗ suy nghĩ : ta không biết ngươi đã làm gì sư phụ của ta nhưng ta cho ngươi bết là sư phụ vĩnh viễn mãi thuộc về ta , ngươi đừng hòng cướp đi, cẩu Băng đê tiện nhà ngươi’

( Cẩu Băng : ý của Liên Đỗ là đang chửi Mạc Băng không được cướp Bạch Thanh Xuân đi )

‘ Bọn bàn tán : này , ngươi có thấy tên Liên Đỗ đó đang bốc cháy không ?’

‘ Ta và ngươi cùng suy nghĩ đấy’

‘ Không biết hắn đang suy nghĩ gì nữa’

‘ Chắc là hắn ghen đấy’

‘ Ghen….?’

‘ Hàn Mạc Băng : sao ngươi lại nói vậy’

‘ Bạch Thanh Xuân : vì ta tin tưởng ngươi ( nổi lên hào quang)’

‘ À không , vì nhà ngươi là nhân vật chính còn ta là nhân vật phản diện nữa chứ , con đường của ngươi dù có gặp khó khan đến đâu cũng sẽ thành màu đỏ, còn ta thì….huhuhu’ ( suy nghĩ trông đau khổ )

‘ Hỏa Nhi : hahaha…. Thật là nực cười’

‘ Ma đầu gai : hahaha, ngươi sẽ không đấu lại ta đâu’

Mạc Băng nắm tay Bạch Thanh Xuân ‘ cảm ơn ngươi vì đã cho ta sức mạnh’

Bạch Thanh Xuân đỏ ửng tai ‘ được nhân vật chính nói câu đó thật là ngại quái đi’ ( suy nghĩ )

Hàn mạc Băng đứng dậy đưa cây quạt lại cho Bạch Thanh Xuân .

‘ Bạch Thanh Xuân : ngươi không cần à’’

Hỏa Nhi : ‘‘ ồ, vậy là ngươi muốn chết sớm hả hahaha’’

Ma đầu gai : ‘‘ nếu như ngươi muốn chết thì ta sẽ cho ngươi chết đẹp một chút hahaha’’

Hàn Mạc Băng : ‘‘ haizz, ngươi yên tâm đi , ta sẽ thắng’’

Mạc Băng bước lên phía trước ma đầu gai . Ma đầu gai dùng chất độc dồn vào mũi cây gai và lao vào Mạc Băng

Bạch Thanh Xuân : ‘‘ hắn điên rồi sau, định đấu tay không à’’.

Hàn Mạc Băng : ‘‘ yên tâm , ta sẽ thắng , vì ngươi luôn tin tưởng ta ( nhớ lại những khuôn mặt Bạch Thanh Xuân ) cảm ơn ngươi’’.

Ma đầu gai : ‘‘ ta sẽ đập ngươi ra bã’’

Hàn Mạc Băng dang chân ra , dùng linh lực dồn vào hai bàn tay . Xung quanh hai bàn tay Mạc Băng phát ra ánh sáng màu xanh lá. Ma đầu gai đứng trước mặt Mạc Băng dơ cây gai độc lên cao đánh thẳng xuống. Mạc Băng dơ bàn tay bên phải đưa ngang đã chặt đứt cây gai độc.

Ma đầu gai : ‘‘ sao….hắn….có thể’’

Hỏa Nhi : ‘‘ Cái gì !’’.

Hàn Mạc Băng : ‘‘ ta nghĩ nên kết thúc sớm nhỉ ( ánh mắt đáng sợ )

Ma đầu gai : ‘‘ ánh mắt của hắn đã thay đổi’’

‘‘ Vì sao lại vậy….hay….là vì câu nói của hắn ( quay sang nhìn Bạch Thanh Xuân )

Hàn Mạc Băng : ‘‘ tạm biệt’’.

Mạc Băng dùng hai bàn tay lao vào ma đầu gai chém rất nhiều nhát , tay , chân , cổ , gai độc ở vai , điều bị bà tay không của Mạc Băng chém đứt hết. Đến cuối cùng ma đầu gai cũng đã gục xuống.

Bọn bàn tán : ‘‘ thắng rồi’’

‘‘ Thắng rồi’’

Bạch Thanh Xuân : ‘‘ đúng là nhân vật chính không làm ta thất vọng ( suy nghĩ )’’

‘‘ Sao , bọn ta đã thắng hai trận dù cho có đấu thêm một trận thì bọn ta cũng chiến thắng thôi’’

Hỏa Nhi : ‘‘ Đúng là đồ vô dụng ( chửi ma đầu gai )’’

‘‘ Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó’’

‘‘ Ngươi cũng biết, bản thân nên làm gì mà’’.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play