Lúc đầu Tần Lăng muốn đi càng xa kinh thành càng tốt, nhưng sau khi đọc xong bức thư lại thay đổi chủ ý, quay trở về tạm trốn ở một ngọn núi gần kinh thành. Đôi khi nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, vả lại nơi này cũng dễ dàng ra tín hiệu với ám vệ, dù gặp thích khách cũng nhanh chóng có người ứng cứu.
Họ hôm nay quyết định dừng chân ở trong một hang động nhỏ, lúc này Tần Lăng mới đem nội dung bức thư kể lại, cũng giải thích lý do vì sao mình quay về.
"Người của ta báo lại rằng trong thành sắp loạn rồi, trong ba ngày có đến tận hai mệnh quan triều đình bị sát hại rất dã man, cả nhà đều giết sạch không còn một ai. Kỳ lạ là những người này trước khi chết đều từng làm vương gia bất mãn, thế nên trong triều hiện tại rất hỗn độn."
Minh Nghi bức xúc nói: "Có đến tận hai nhà bị diệt vậy số người thiệt mạng quả thật không ít? Cái này còn có vương pháp nữa không?"
"Chính là không coi vương pháp ra gì nên mới khiến người người khiếp sợ, nghe nói hôm nay trong triều tranh cãi rất gay gắt, có người yêu cầu vương gia phải vào ngục chịu điều tra vì mọi chứng cứ đều hướng về ông. Nhưng vương gia nói có người muốn đổ oan nhất quyết phản đối, dù thế nào cũng không chịu hợp tác thế là hai bên tranh chấp, trong lúc tức giận vương gia còn đánh vị quan kia ngay trước mặt hoàng thượng làm hoàng thượng giận đến mức ngất xỉu."
"Lần này vương gia đúng là gặp phải rắc rối lớn, thuộc hạ dưới trướng ngày càng khiếp sợ, hàng ngày chỉ lo đắc tội với vương gia thì người chết tiếp theo chính là mình, nhất là đúng lúc Tống Thanh Trì không ở trong triều nên tình hình càng căng thẳng."
Tần Lăng bình tĩnh nói lại, cũng vì điều này mà hắn muốn trở về để quan sát mọi chuyện.
"Ngoại trừ có người hãm hại vương gia các người từng nghĩ đến một khả năng khác chưa?" Sở Tiêu trước giờ luôn im lặng cũng bắt đầu nói.
Mạc Nhiên: "Ý huynh là...?"
"Vương gia muốn tạo phản."
"Ông ta muốn tạo phản."
Nhất thời Tần Lăng cùng Sở Tiêu nói ra cùng một lúc, vậy thì có thể giải thích được chuyện trước đó tại sao ông ta dám giết người giữa ban ngày ban mặt như vậy. Chỉ là tại sao bao năm ông ta vẫn luôn tỏ ra an phận không động tĩnh, tự dưng giờ lại hành động? Không lẽ là do hắn bày trò với Trịnh Bách nên vương gia cũng thấy trong lòng bất an, quyết định làm liều.
"Sao lại có thể? Vương gia làm phản vậy phụ hoàng ta thì sao?" Minh Nghi vẻ mặt lo lắng đứng lên như thực sự muốn chạy đi luôn.
"Ta phải trở về cung xem thử."
"Ngươi cứ bình tĩnh, chỉ là suy đoán giờ trở về chỉ tổ đánh rắn động cỏ, hơn nữa ngươi cũng không giúp được gì thì đừng gây thêm chuyện." Sở Tiêu một tay giữ Minh Nghi lại sợ cậu lại chạy loạn. Minh Nghi nhìn bàn tay kia giữ tay mình thì mặt đờ ra một lúc, nghe hắn nói cũng có lý nên lẳng lặng ngồi lại chỗ cũ.
Tần Lăng quay qua nhìn Mạc Nhiên nãy giờ luôn im lặng thấy gương mặt y hơi căng thẳng, hắn vỗ nhẹ lên tay y an ủi: "Không sao đâu đừng lo."
Mạc Nhiên còn chưa trả lời thì bên ngoài cửa động có tiếng ngựa dừng, Sở Tiêu lập tức đề phòng cảnh giác chưa đứng lên Tần Lăng đã nói: "Là người của ta không có gì đáng ngại."
Nhìn Minh Triết ôm trên tay một cô nương, trên người khá nhiều thương tích bước vào Mạc Nhiên nhíu mày quay ra hắn hỏi: "Đây là...?"
"Đây chính là tiểu thư của Lý gia may mắn trốn khỏi thảm cảnh đêm hôm qua, thuộc hạ vẫn luôn chú ý theo dõi mọi chuyện liên quan đến vương gia nên đến Lý phủ xem thử, không ngờ gặp tiểu thư này ngất ở bìa rừng. Thật tiếc là vẫn đến chậm một bước." Minh Triết giải thích.
"Vậy mang cô ta đến đây làm gì?" Minh Nghi thắc mắc hỏi.
"Tiểu thư này nói biết hung thủ thật sự là ai, muốn gặp trực tiếp công tử."
Minh Nghi: "Biết hung thủ sao? Cô ta đã tiết lộ cho ngươi một chút nào chưa?"
"Thuộc hạ đã gặng hỏi nhưng không chịu nói gì, chỉ nằng nặc đòi gặp công tử. Do vết thương quá nặng nên đi đường đã ngất đi, có lẽ một chút nữa sẽ tỉnh để lát nữa Lý tiểu thư sẽ trực tiếp nói với công tử."
Sở Tiêu nhíu mày: "Nói vậy suy đoán lúc nãy lại sai rồi sao? Không phải vương gia muốn tạo phản mà đúng là có người hãm hại, muốn dồn vương gia vào đường cùng?"
Mạc Nhiên: "Nói chính xác hơn là có người muốn dồn vương gia vào con đường tạo phản."
"Là sao?"
"Chính là dù thường ngày vương gia làm vô số điều ác ai cũng biết nhưng ông ta hành sự cẩn thận không bằng không chứng, cùng với việc lúc nào cũng như đang nghe lệnh hoàng thượng nên không ai làm được gì. Chỉ cần ép cho ông ta tạo phản thì có thể quang minh chính đại mà đánh đổ rồi... Người hiểu chưa tứ hoàng tử?" Sở Tiêu hơi khó chịu giải thích.
Mạc Nhiên nhìn về phía Lý tiểu thư đang nằm trên đất, gương mặt xinh đẹp nhưng trên người toàn là vết thương trông rất thảm hại, y khẽ thở dài nói: "Chỉ là cách này sẽ chết rất nhiều người..."
Bàn tay của Lý tiểu thư khẽ nhúc nhích, ai ở đây cũng nhìn thấy nên đều ngồi thẳng người lên một chút. Lý tiểu thư tên là Lý Nhạn là con gái út của Lý gia, vừa thấy cô mở mắt sức lực còn yếu ớt Minh Nghi chỉ về một túi nước dưới chân nói: "Cho cô ấy uống chút nước đi."
Minh Triết cầm túi nước lên đưa lên miệng Lý Nhạn, vì uống hơi gấp gáp nên cô ho lên sặc sụa, Minh Triết vội vàng vỗ lưng nói: "Uống từ từ thôi."
Lý Nhạn không trả lời uống xong cô nhìn về phía Tần Lăng ngồi loạng choạng đứng lên, thấy cô sức còn yếu Tần lăng đỡ cô ngồi xuống rồi nói: "Lý tiểu thư cứ ngồi yên được rồi."
"Tần công tử ta có chuyện này nhất định phải nói với người."
Tần Lăng cùng Lý Nhạn đã nói chuyện qua vài lần cũng không quá xa lạ, nhất là thấy cô rơi vào hoàn cảnh này cũng khá tiếc thương thay nên nhẹ nhàng nói: "Có chuyện gì cứ từ từ nói, rốt cuộc tiểu thư đã biết được gì."
Lý Nhạn hai mắt đỏ lên kể lại: "Ngày hôm đó vì ta quá hoảng sợ nên đã giả chết nằm dưới đất, vì thế mà vô tình chứng kiến hết tất cả mọi việc."
"Lúc đó ta đang nói chuyện cùng mẫu thân, đột nhiên có một đám người mặc đồ đen xông vào phủ, không nói không rằng cứ thấy người là giết từ già đến trẻ không tha một ai." Như nhớ lại cảnh tượng lúc đấy hai mắt Lý Nhạn đỏ lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT