"Huynh..." Sở Tiêu thực sự tức giận siết chặt tay lại chỉ hận không thể trực tiếp trói ca ca của mình quay về.

"Sở Tiêu... Đệ cũng biết tính ta cố chấp, nếu hôm nay đệ nhất quyết muốn ta quay về thì một ngày nào đó có cơ hội ta sẽ lại chạy trốn. Đệ không muốn nhìn ca ca của mình sống không bằng chết thì cho ta đi đi."

"Tứ ca sau này sẽ không hối hận?"

"Không."

Sở Tiêu thở dài quay mặt về một bên nhắm hờ hai mắt nói: "Vậy tùy huynh."

"Đa tạ." Sở Ngọc quay qua nhìn hai người Mạc Nhiên cùng Minh Nghi, khẽ gật đầu nhẹ như lời chào rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Bước đến bệ cửa bàn chân khựng lại một lúc, không quay đầu lại nói: "Cha mẹ... sau này nhờ cả vào đệ. Đừng làm họ thất vọng như ta."

Sở Tiêu không trả lời đợi Sở Ngọc đi khuất mới hậm hực nói: "Làm gì có chuyện không thể quên đi một người chứ? Chỉ là yêu thôi mà có gì ghê gớm đến vậy, đệ nói có đúng không Mạc Nhiên?"

"Hả?" Mạc Nhiên đang thấy buồn cho Sở Ngọc cùng Tiểu Vũ đột nhiên bị hỏi có chút giật mình, một lúc sau mới trả lời: "Ta thấy huynh ấy nói đúng mà, thà là cứ cố gắng làm mọi chuyện để được bên người mình yêu còn hơn bỏ lỡ để sau này hối hận cả đời."

"Đệ..." Sở Tiêu nghiến chặt răng quay qua nhìn Tần Lăng như muốn hỏi.

Tần Lăng mỉm cười: "Ta cũng nghĩ giống Mạc Nhiên."

"Sở Ngọc thật là si tình." Minh Nghi sụt sùi xúc động nói: "Đâu ai như ngươi, vừa khô khan vừa khó tính không ai dám đến gần. Ngươi được một phần như tứ ca của ngươi có phải tốt không."

Sở Tiêu lườm Minh Nghi bằng ánh mắt lạnh sống lưng, tức giận vung tay áo đi ra ngoài. Những người ở đây đều điên cả rồi, hắn sẽ không bao giờ làm những chuyện ngu ngốc như thế. Tình yêu thôi mà, với hắn như là thứ vô vị nhất trên đời!

"Chúng ta cũng thu dọn rồi rời khỏi đây thôi." Mạc Nhiên hướng Trác Phong ra lệnh. Trác Phong lập tức đi dọn những đồ cần thiết cho vào tay nải, Tu Kiệt thấy vậy không cần ra lệnh cũng tự mình đi làm.

Cả ngày hôm qua Tần Lăng sợ Mạc Nhiên ở trong phòng một mình buồn nên lúc nào cũng dính lấy y, mọi thư từ được đưa đến đều cho Tu Kiệt lấy hộ, hắn hỏi: "Mấy hôm nay kinh thành có gì khác lạ không? Vụ án Trương thái sư thế nào rồi?"

Tu Kiệt liền mang trong người ra vài lá thư đưa cho hắn, Tần Lăng vừa đọc thư vừa nghe Tu Kiệt bẩm báo lại tình hình.

"Vẫn như trước kia càng điều tra thì mọi manh mối đều hướng về phía vương gia, trước lúc Trương thái sư chết cũng vì chuyện của Tống Nam Dương mà trở mặt với Trần Lâm. Nghe nói hôm đó Trương thái sư đến khách điếm là do Tống Thanh Trì biết mối quan hệ giữa ông ta và vương gia xấu đi, muốn thừa cơ hội nước đục thả câu lôi Trương thái sư về phe mình. Trương thái sư theo vương gia bao năm cũng biết không ít bí mật, vậy mà Tống thừa tướng vừa hẹn gặp ông ta đã xảy ra chuyện, ai mà không nghĩ là do vương gia giết người bịt đầu mối."

Minh Nghi ở bên cạnh nghe thấy nói xen vào: "Vậy thì giết một mình Trương thái sư được rồi giết cả nhà ông ta làm gì?"

Tu Kiệt: "Là để giết gà dọa khỉ chăng? Cảnh cáo cho những người khác thấy phản bội ông ta sẽ có kết cục thế nào."

"Ta lại không nghĩ là vương gia sẽ không làm công khai đến mức này. Nếu ông ta muốn dương oai còn có nhiều cách, làm việc dã man như vậy chỉ tự gây phiền phức thêm cho mình." Tần lăng vo nhẹ bức thư vào trong người, không lẽ như hắn suy đoán trước kia thật có người cố tình đổ tội cho vương gia, mục đích là gì? Từ trước đến nay tội ác của Trần Lâm cũng đâu có ít, thêm chuyện này chỉ làm khó ông ta một thời gian rồi rất nhanh lại lắng xuống.

Nhưng ai lại có năng lực dám đối đầu khiêu khích với vương gia như vậy, không lẽ thực sự là Tống Thanh Trì?

"Mọi thứ đều chuẩn bị xong rồi công tử chúng ta xuất phát được chưa?" Trác Phong xách trên tay vài túi đồ hướng Tần Lăng hỏi.

Tần Lăng gật đầu đỡ Mạc Nhiên đứng dậy đi ra ngoài, hắn cố tình sai chuẩn bị một cỗ xe ngựa vì sợ y đi đường bất tiện. Nhìn ban ngày mới thấy nha môn này thật hoang tàn, xung quanh không một bóng người lá bị gió thổi tung bay khắp đoạn đường. Sở Tiêu đã đứng ở bên ngoài sẵn, thấy người đã ra đông đủ trèo lên ngựa đi trước.

"Lần này chúng ta lại phải trốn đến đâu?" Minh Nghi hỏi.

"Cứ đi thẳng về phía trước nơi nào ở được thì dừng chân ở đấy." Tần lăng đáp, ngồi yên vị trong kiệu hắn mới hướng Mạc Nhiên nhẹ nhàng nói: "Còn đau nữa không?"

Mạc Nhiên lắc nhẹ đầu, Tần Lăng mỉm cười vòng tay qua ôm lấy y kéo lại gần mình: "Dựa vào người ta ngủ một chút đi, khi nào đến nơi ta sẽ gọi dậy."

"Ngươi cả ngày bắt ta ngủ không thấy chán sao?"

Tuy nói vậy nhưng Mạc Nhiên vẫn ngả người xuống nằm lên đùi hắn, Tần Lăng mỉm cười không nhịn được cúi xuống hôn nhẹ lên môi y, Mạc Nhiên khẽ lườm hắn một cái Tần Lăng cười thành tiếng nói: "Được rồi, không chọc ngươi nữa ngủ đi."

Xe ngựa từ từ đi trên con đường mòn, lâu lâu truyền lại tiếng nói chuyện của Trác Phong và Tu Kiệt, bên ngoài còn cả tiếng cãi vã của Sở Tiêu và Minh Nghi. Hắn mở cửa sổ kiệu lên, từ xa một con chim bồ câu bay đến đậu vào tay, để ý thấy ở dưới chân bồ câu là một ống gỗ nhỏ được nhét giấy bên trong. Hắn gỡ lấy tờ giấy rồi thả bồ câu đi, Tần Lăng mở bức thư ra.

Bên trong thư được viết kín cả một mặt giấy, Tần Lăng càng đọc sắc mặt càng kém bức thư trong tay không biết đã bị hắn vo nát từ lúc nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play