Lại nói về Đổng Trác, sau khi chiến bại, hắn ôm bụng béo leo lên ngựa chạy một mạch về thành, liên tục một ngày một đêm không ngừng nghỉ, cả người mệt mỏi muốn lăn xuống ngựa.
Thống lĩnh Phi Hùng doanh Lý Giác ghìm ngựa lại, thở phào nhẹ nhõm:
“Tướng quốc, chúng ta đã rời xa Hổ Lao Quan một quãng đường khá dài, ở Huỳnh Dương có Từ Vinh tướng quân thiết lập mai phục nên chắc không có chuyện gì đâu. Mạt tướng nghĩ bây giờ chúng ta nên tập hợp quân sĩ lại, tạm thời nghỉ ngơi dưỡng sức mới là thượng sách.”
Quách Tỷ đứng bên cạnh cũng khuyên rằng:
“Mạt tướng cũng cho rằng nên làm như thế, dù chúng ta không mệt thì ngựa cũng đã cạn thể lực, tướng quốc đại nhân, chi bằng chúng ta dựng trại nấu cơm trước rồi tính nhé?”
Đổng Trác vẫn hơi có chút lo lắng, cau mày nhìn xung quanh.
Đúng vào lúc này, trinh sát được phái đi đã quay về, tung mình xuống ngựa và hai tay dâng lên một ống trúc:
“Báo! Tướng quốc đại nhân, Huỳnh Dương đã truyền đến tin chiến thắng, Từ Vinh tướng quân bày ra diệu kế, chôn thây hàng ngàn kỵ binh Quan Đông, giờ ngài ấy đang nhổ trại quay về.”
Lý Giác vui đến phát khóc, vừa cười vừa nói:
“Quá rồi! Tướng quốc đại nhân, Từ Vinh tướng quân đã đuổi đám chuột nhắt cháy nhà hôi của kia đi, chúng ta an toàn rồi.”
Đổng Trác thở phào một hơi, nỗi lo trong lòng rốt cuộc cũng đã tan biến:
“Được rồi, truyền lệnh xuống, ba quân dừng lại hạ trại nghỉ ngơi, nấu cơm ăn hồi sức, đồng thời phái người gom ngựa chiến lại đợi Từ Vinh quay về rồi tiếp tục xuất phát.”
Lý Giác cúi người chắp tay nói:
“Vâng!”
Sau đó hắn quay người lại hô to với các tướng sĩ:
“Mọi người nghe lệnh, nghỉ ngơi tại chỗ, lấy nồi ra nấu cơm. Ngươi, dẫn một nhóm đi lấy nước về đây. Còn ngươi, tìm cỏ khô để cho ngựa ăn, những người còn lại thiếp lập thành hàng chia nhau tuần tra cảnh giác.”
“Tuân lệnh.”
Các tướng sĩ đáp lời, bắt đầu thả lỏng bản thân.
Đổng Trác tung người xuống ngựa, đặt cái mông to tròn xuống dưới bóng cây, há mồm mắng chửi:
“Con mẹ nó! Đám khốn khiếp Quan Đông dùng vũ khí bí mật gì mà có thể ép cho ngựa chiến nổi điên, nếu không phải vì nó, Tây Lương thiết kỵ còn khuya mới thua đám phế vật đó!”
Cho tới bây giờ tất cả những gì trong đầu Đổng Trác đều là cảnh tượng pháo nổ vang trời, những con ngựa ngày thường đáng tin cậy đột nhiên nổi điên dẫm chết người, có lẽ đây sẽ là cơn ác mộng mà cả đời Đổng Trác cũng không thể quên được.
Quách Tỷ chau mày chậm rãi nói:
“Mạt tướng chưa bao giờ thấy loại vũ khí hình thù kì lạ như thế cả. Thật sự quá mức quái quỷ, tướng quốc đại nhân, có lẽ từ đây về sau nó sẽ trở thành khắc tinh lớn nhất trong cuộc đời của con em Tây Lương!”
Hắn vừa dứt lời, Lý Giác đã bước đến bổ sung:
“Không phải! Nó chính là khắc tinh của toàn bộ kỵ binh Đại Hán. Ài, không còn ngựa chiến thuần chủng Tây Lương, chúng ta chiến đấu còn thua cả bộ binh, thứ này... mẹ nó thật sự quá nghịch thiên mà!”
Phía bên này, đám lính cũng chụm đầu vào to nhỏ với nhau:
“Khốn nạn thật! Ngươi khỏi phải nói, huynh đệ của ta vừa định cúi người xuống nhặt lên để xem đây là thứ chết tiệt gì, ai đè bùm một phát nổ tung, tên kia gào lên ngã trên mặt đất, đôi mắt đã bị mù!”
“Thế đã là gì? Một người anh em dưới trướng ta vừa mới nhặt lên đã nổ tung, thổi bay luôn cả cánh tay của hắn!”
“Trận chiến này chúng ta thiệt thòi quá lớn. Quân Quan Đông mặc dù gặp mai phục nhưng chẳng bao lâu họ sẽ tổ chức thế công như vũ bão vào Lạc Dương, tướng quốc đại nhân, Lạc Dương địa hình bằng phẳng không có chỗ để thủ, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Đám lính xơ xác ngồi một đống trước mặt Đổng Trác, ngươi một câu ta một câu đàm luận về nguyên nhân thất bại lần này. Không thể nghi ngờ gì nữa, pháo hoa kép của Viên Hoàn đã xuất hiện ở thời Tam Quốc cổ đại, và thiết kỵ Tây Lương chính là kẻ đầu tiên nếm thử uy lực của nó. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chỉ chốc lát sau Từ Vinh dẫn theo đại quân chạy về, quân Tây Lương cũng bắt đầu tập họp lại nấu cơm.
Nhưng tiếc là khói bếp đang bốc lên nghi ngút, mùi cơm chín tỏa ra làm những chiếc bụng đói thèm khát được ăn no, đột nhiên tiếng pháo quen thuộc lại vang lên chấn động cả đất trời, Đổng Trác vừa thả lỏng tinh thần lại trở nên căng thẳng.
Cả doanh trại cùng nhau quay về nơi phát ra tiếng pháo, một viên tướng vô cùng hoành tránh cầm Bàn Long kim thương cưỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử xông đến đâm chết toán lính canh đầu tiên, hú dài rồi phóng thẳng đến chỗ Đổng Trác.
“Đám man rợ Tây Lương, ông nội ngươi đến đây! Đổng Trác tặc tử, mau nạp mạng!”
Viên Hoàn múa thương gào thét.
“Chết rồi! Quân Quan Đông lại đến!”
Từ Vinh lộ ra ánh mắt đầy kinh ngạc.
“Chạy! Chạy mau! Quân Quan Đông tới rồi!”
Các binh sĩ loạn thành một đống rối bời, gã béo ú Đổng Trác trợn muốn nứt mắt ra, vội vàng kêu to:
“Ngựa! Ngựa! Ngựa của ta đâu!”
Viên hoàn đột nhiên xuất hiện làm quân Tây Lương sợ đến vỡ mật, một lượng lớn điểm chấn động được cộng thêm vào hệ thống, có lẽ đạt được khoảng 20.000 điểm. Đây là lần đầu tiên Viên Hoàn bước chân lên chiến trường để chém giết, Bàn Long kim thương uống no máu tươi, hắn giết đến quên cả trời đất, mỗi bước đi qua bỏ lại hàng tá xác người nằm đầy đất.
Mục thi đấu cá nhân do hệ thống thiết lập có độ chân thực lên đến 99%, Viên Hoàn đã tự mình trải qua rất nhiều cảnh mưa máu gió tanh, vì vậy trong trận đánh này hắn chẳng gặp phải cảm giác sợ hãi của tân binh, giết đến mức cả người được phủ lên một lớp màu đỏ đầy chết chóc. Hắn chợt nhìn thấy Đổng Trác béo như một con lợn đang cưỡi ngựa bỏ chạy ra xa, quát lớn:
“Kẻ cưỡi ngựa đen chính là Đổng Trác, ai giết được hắn, phong thưởng ngàn lượng vàng, thăng chức Tư Mã!”
Lý Tồn Hiếu tiến lên phía trước:
“Đổng tặc, mi chạy đi đâu!”
Đổng Trác theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy Lý Tồn Hiếu cục súc đập nát đầu những binh sĩ xung quanh, bị dọa đến mức suýt tè ra quần, hắn đổi nhanh một con ngựa khác rồi vội vàng hô to:
“Phụng Tiên, con ta Phụng Tiên ở đâu?”
Một con ngựa đỏ thẫm chắn trước mặt hắn:
“Nghĩa phụ chớ lo, có con ở đây!”
Ầm!
Hai vị thần tướng mạnh mẽ va vào nhau, đánh đến trời long đất lở.
Viên Hoàn mặc kệ Lữ Bố hay Anh Bố cũng được, hắn kéo ngựa vòng qua hai người tiếp tục xung phong:
“Người mặc áo màu đỏ chính là Đổng Trác! Các anh em, mau theo ta tiến lên!”
Điển Vi thúc ngựa tới múa đôi thiết kích gạt hết quân Tây Lương xung quanh:
“Thiếu chủ yên tâm, đầu Đổng Trác sẽ là của ngài!”
Nói xong Điển Vi dùng kích mở đường, liên tục bảy tám chiêu đâm chết toàn bộ hộ vệ đang ngăn phía trước Đổng Trác, hắn đạp mạnh vào bụng ngựa, lao thẳng về phía trước.
Lần này Viên Hoàn đã có chuẩn bị, chui vào Wechat shop mua hết những con ngựa có khả năng thồ trên 100kg, riêng Điển Vi và Lý Tồn Hiếu đều là những con ngựa xịn nhất. Đổng Trác chỉ cảm thấy phía sau lưng có một luồng gió lạnh thổi tới, mồ hôi tuôn ướt cả áo bào, hắn cởi luôn áo đang mặc ném đi rồi hét to:
“Bây đâu, mau đến cứu ta!”
Nói thì dài dòng nhưng mọi chuyện diễn ra rất nhanh.
Khi Điển Vi chỉ còn cách Đổng Trác chưa đến hai mét, một viên hổ tướng vung trường đao lên, dùng một góc chém hiểm độc ép hắn phải thu kích lại đỡ đòn.
Từng tia lửa nhỏ văng tung tóe, tiếng binh khí va chạm vang lên chói tai.
“Thứ tạp chủng ở đâu dám cản bước Điển Vi ta!”
Hắn tức giận gầm lên.
“Nhạn Môn Quan Trương Liêu Trương Văn Viễn ở đây, tướng quốc đại nhân mau chạy, để ta cản hắn lại!”
Trương Liêu bình tĩnh nói.
“Con mẹ ngươi, muốn chết!”
Điển Vi lửa giận ngập trời, giơ cao thiết kích điên cuồng tấn công tới. Trương Liêu không hề nao núng, đao múa từng đường như kính hoa thủy nguyệt, phút chốc cả hai đều đánh ngang tài ngang sức.
“Có ta ở đây, ngươi đừng hòng tổn thương tướng quốc!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT