Tiếng ngựa chiến hí vang gửi trong gió lướt theo đường quân tiến, những thanh kiếm uống biết bao máu trên chiến trường dần được rút ra.

Tào Tháo thống lĩnh hơn mười ngàn kỵ binh điên cuồng đuổi theo hết một ngày, cuối cùng hắn cũng đi đến nơi có khả năng đặt mai phục ở huyện Huỳnh Dương. Hắn nháy mắt cho Tào Nhân ra hiệu bắt đầu hành động.

Tào Nhân gật đầu hiểu ý, tìm cơ hội sắp xếp kỵ binh nhà mình lùi về phía sau. Kể tử đó phía tiền tuyến vô hình chung chỉ toàn kỵ binh của các chư hầu khác. Tào Tháo đã dặn di dặn lại hắn rằng nhiệm vụ của Tào Nhân trong trận đánh là phải hạn chế tối đa thương vong của tướng sĩ dưới trướng, những kẻ chết thay cứ để lính chư hầu làm. Vừa bảo hộ được binh lực vừa làm suy yếu thực lực các lộ chư hầu, kế sách này quả là tuyệt diệu.

Ha ha, đám ngu đần ngồi ăn chơi nhảy múa ở nhà còn muốn để cho Tào Tháo ta dẫn kỵ binh nhà mình đi kiến công lập nghiệp? Mẹ nó, dùng tư duy như vậy đi cấp kỵ binh cho ta, chỉ có đầu thai trong đống phân, hoặc đang coi thường sự thông minh của Tào Tháo mà thôi. Mặc kệ nguyên nhân thế nào, Tào Tháo sẽ không nhân từ với đám kỵ binh thế mạng đó.

Trong lúc đội hình đang âm thầm biến hóa, Tào Tháo nhìn về phía trước với vẻ vui mừng, rút kiếm ra khỏi vỏ rồi quát lên thật to:

“Đổng Trác tặc tử đang ở phía trước, các anh em theo ta chém chết Đổng Trác, phục hưng Đại Hán, giết!”

“Giết!”

Tiếng la hét của hơn mười ngàn người vang lên như sóng ngầm, truyền xa hơn năm mươi km như thế báo cho phục binh biết:

“Chuẩn bị đao xong chưa? Lão tử sắp tới rồi nè!”

Tuy nhiên mệnh lệnh ngu xuẩn này không hề bị ai phát hiện, những tên lính với đầu óc đơn giản vẫn gầm thét và xông về phía quân Tây Lương.

Tào Tháo mừng thầm, ha ha, đã nói việc này sẽ thành công mà!

Quả nhiên họ chưa đi được bao lâu, hai bên trên gò núi đột nhiên mọc lên những lá cờ bay rợp trời, mưa tên như những bàn tay đòi mạng của âm phủ trút thẳng xuống đầu kỵ binh liên minh, hơn mười ngàn thiết kỵ nấp trong rừng bắt đầu xuất kích. Một viên hổ tướng cầm giáo dài nghiêm nghị hô to:

“Ha ha! Đám chuột nhắt Quan Đông, Từ mỗ đã chờ ở đây lâu lắm rồi. Mọi người hãy giết thật hăng say cho ta, báo thù cho các anh em Tây Lương đã ngã xuống.”

Một đợt mưa tên tiếp tục trút xuống, cướp đi không biết bao nhiêu mạng sống của Kỵ binh phe Quan Đông, tiếng la hét dũng mãnh đã biến thành tiếng kêu gào thảm thiết, máu chảy tràn ngập cả con đường!

Vừa xuất binh đã trúng mai phục, kỵ binh Quan Đông đều cảm thấy e sợ, chiến ý tan rã, nhao nhao ghìm cương quay ngựa muốn chạy thoát khỏi vòng vây. Đúng vào lúc này, Tào Tháo giơ kiếm chém ngã một người lính đứng trước mình, quát khàn cả giọng:

“Toàn thể tướng sĩ nghe lệnh, dùng hết sức mình đột phá mai phục. Phía trước chính là Đổng Trác, người nào chém được đầu hắn, bản soái thưởng mười ngàn lượng vàng, phong vạn hộ hầu! Còn ai dám lâm trận lùi bước, xử theo quân pháp!”

Dưới uy hiếp xen lẫn lợi ích do Tào Tháo mang ra dụ dỗ, kỵ binh Quan Đông lập tức quay ngựa lại, vung cương đao lên lao vào mưa tên như thiêu thân trong gió. Bọn họ múa đao hòng hất hết những mũi tên đang bắn tới, nhưng cung thủ Tây Lương mai phục quá nhiều, ngựa đi chưa đến hai bước đã chết trong vũng máu.

“Bẩm tướng quân, tên địch quá nhiều, chúng thuộc hạ không đột phá nổi!”

“Xin tướng quân hạ chỉ lui binh, nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa đột phá được mai phục đã toàn quân bị diệt.”

“Tướng quân....”

Tào Tháo đưa mắt nhìn những xác kỵ binh chết la liệt, máu chảy thành sống, phía bên kia trận doanh thiết kỵ Tây Lương dưới trướng Từ Vinh thậm chí còn chưa xuất chiến. Kẻ sắp xếp được bố cục này quả nhiên là một tướng tài.

Chỉ qua vài phút, hơn mười ngàn kỵ binh Quan Đông chỉ còn sống không đến một nửa, Tào Tháo ra vẻ tiếc hận thở dài, đành phải vẫy tay:

“Hậu quân biến trận, chúng ta nhanh chóng rút lui.”

Kỵ binh là binh chủng có tốc độ di chuyển nhanh nhất trong các loại quân, chốc lát sau đã trốn ra khỏi vòng vây, thấy đối phương không truy đuổi mới thở phào nhẹ nhõm. Tào Tháo cẩn thận kiểm kê một phen, ba ngàn kỵ binh nhà mình chỉ có vài người bị thương nhẹ, còn binh mã của các lộ chư hầu còn sống chưa đến hai ngàn, thôi kệ, như vậy bàn giao cũng được. Tào Tháo mừng thầm, chỉ cần như thế thôi, rồi đây ta sẽ vang danh thiên hạ!

Đại quân chậm rãi di chuyển chưa được hai tiếng đồng hồ, Tào Tháo còn chưa hết vui mừng, chuẩn bị triển khai bước kế tiếp trong chiến lược của mình, đột nhiên phía trước có một nhánh kỵ binh chạy đến, kẻ cầm đầu không ai khác chính là người đã từng đánh cho mông Lữ Bố nở hoa, thần tướng Lý Tồn Hiếu!

Tào Tháo chết lặng, niềm vui vừa nãy đã biến mất theo từng hạt bụi.

Thằng to con này là hổ tướng dưới trướng Viên Hoàn, vậy chẳng phải Viên Hoàn cũng sẽ tới đây? Mẹ nó chuyện gì càng không hy vọng thì tạo hóa lại càng mang lại để trước cửa nhà. Một giây sau hắn nghe được giọng nói đáng ghét kia:

“Tào thúc thúc! Tào thúc thúc! Cha ta phái ta đến để hỗ trợ cho người, quân đội của người ra sao rồi?”

Tào Tháo trợn cả mắt lên, thằng nhãi này hôm nay khá đẹp trai đấy. Viên Hoàn trước khi đi cũng đắp một mớ trang bị từ hệ thống lên người, giáp sắt Bát Bảo, mũ sư tử với màu tím chói lóa, cưỡi ngựa ngàn dặm Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử trắng như tuyết, Bàn Long Kim Thương trong tay tỏa ra sát khí lăng lệ, trông vô cùng uy phong lẫm liệt. Hắn còn chưa đi đến trước mặt Tào Tháo, đã nhận được 888 điểm chấn động từ Tào Tháo mang lại. Ha ha, trận chiến này đúng là tạo cơ hội cho hắn phát tài mà!

Viên Hoàn ghìm chặt cương ngựa, nhìn về phía Tào Tháo:

“Thưa thúc thúc, Viên Hoàn phụng lệnh cha, đặt biệt thống lĩnh hơn ngàn kỵ binh dưới trước đến trợ giúp cho ngài. Ông ấy còn bảo ta chuyển lời rằng, trước đó vì lo lắng nên cha ta đã cự tuyệt ý tốt của ngài, nhưng sau khi về trướng, trong lòng ông vẫn luôn cảm thấy bất an. Trộm nghĩ thúc thúc một lòng vì đế quốc chẳng màng sống chết, chẳng lẽ nhà họ Viên bốn đời Tam Công lại là hạng tham sống sợ chết? Rồi đây tiếng xấu này sẽ lan truyền đi thật xa và nhà họ Viên không sao gánh nổi. Cuối cùng ông đã phái tiểu điệt đến đây trong tâm trạng buồn rầu, mong thúc thúc có thể tha thứ cho ông ấy.”

Viên Hoàn trả lời vô cùng cẩn thận, từng thớ thịt trên người Tào Tháo run lẩy bẩy, mặc dù bề ngoài hắn không biểu hiện gì ghê gớm cho lắm, nhưng Viên Hoàn biết lúc này Tào Tháo đã phẫn nộ tới đỉnh điểm.

Công nhận Tào A Man rất giỏi kiên nhẫn, Viên Hoàn cố ý đảo mắt nhìn một vòng:

“Ô kìa, thúc chắc hẳn đã gặp phải một trận chiến kinh người, chẳng lẽ... người đã chém ngã Đổng Trác?”

Tào Tháo hít sâu một hơi, cố nén lửa giận, dùng ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Viên Hoàn:

“Khà khà, thúc thúc đây bất tài, không thể chém chết Đổng Trác, bọn ta bị trúng mai phục ở Huỳnh Dương nên phải gấp rút lui quân.”

Tào Nhân đứng kế bên đã biết kế hoạch của Tào Tháo nên hắn cũng tức giận đến nghiến răng ken két:

“Ngươi có nhiều kỵ binh như vậy, vì sao lại không đem cho chúng ta mượn?”

Viên hoàn liếc mắt nhìn Tào Nhân, lạnh giọng đáp lại:

“Ơ hay, kỵ binh nhà ta đã cho các ngươi mượn rồi đấy thây, nhưng cha ta có đáp ứng cho mượn toàn bộ không? Giấy trắng mực đen đâu, chữ ký con dấu đâu? Ngươi vác ra ta xem?”

Tào Nhân nổi điên chỉ vào mặt Viên Hoàn:

“Ngươi...”

Viên Hoàn bồi thêm một nhát:

“Ngươi cái gì mà ngươi. Mẹ kiếp, bản soái đang nói chuyện với Tào thúc thúc, một tên bộ hạ nho nhỏ cũng dám chen miệng vào quấy rối sao? Một chút quy củ cũng chẳng biết, không hiểu sao ngươi leo lên làm tướng được.”

Tào Tháo phất tay ngăn Tào Nhân lại, hít một hơi thật sâu rồi thở dài, cố gắng nén cảm xúc phẫn nộ như núi lửa dâng trào của mình lại, mở miệng cười một cách nhạt nhẽo:

“Hiện điệt tới rất đúng lúc, thúc mới bại lui nên chắc chắn Đổng Trác sẽ không tiếp tục bố trí mai phục, nếu bây giờ ngươi đuổi theo nhất định có thể chém đầu Đổng Trác, vì bách tính thiên hạ trừ đi mầm tai họa này.”

Viên hoàn ra vẻ tỉnh ngộ, hăng hái gật đầu:

“Thúc nói rất hay, chuyện này không nên chậm trễ, Hoàn nhi sẽ lập tức đi ngay.”

Tào Tháo lạnh nhạt khoát tay áo:

“Đi đi. Binh quý thần tốc, đừng để vuột mất cơ hội lần này.”

Viên Hoàn lập tức quay ngựa, vung roi cười thật lớn rồi bỏ đi.

Nhìn theo bóng lưng Viên Hoàn dần khuất xa dưới những tán cây, Tào Tháo đang ngồi trên ngựa bỗng cảm thấy hai mắt tối sầm lại, thở dài một tiếng rồi rơi từ trên ngựa xuống. Tào Nhân hốt hoảng nhảy xuống ôm chặt cơ thể Tào Tháo:

“Huynh trưởng! Huynh trưởng! Làm ơn hãy tỉnh lại, ngài là gốc rễ của chúng ta, tuyệt đối không được xảy ra chuyện!”

Tào Tháo từ từ mở mắt, gào lên một tiếng thấu tận tâm can:

“Thằng nhãi Viên Hoàn dám lấn ta!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play