Tay Từ Chi Nghiêm run lên, nhưng vẫn cười nói: “Sao lại nói như vậy, lão phu luôn trung thành và tận tâm với Đại Duyên……”
“Không phải Đại Duyên,” Khuất Phong Vân chặn lời ông ta, gằn từng chữ một nói, “Là người đứng phía sau Từ tướng gia…..”
Nhiều năm qua, thừa tướng nhìn như quyền khuynh triều dã nhưng thật ra cũng chỉ là người rối gỗ trong tay kẻ khác, mặc người giật dây. Ông ta đứng ở trên mạch nước ngầm, vì người phía sau nguyện lây dính máu tươi, vùi lấp chân tướng, đổi lấy an bình.
“Nếu bọn họ không tín nhiệm Từ tướng gia, thì sẽ làm thế nào đây?” Khuất Phong Vân chậm rãi nói, “Giết người diệt khẩu?”
Bàn tay Từ Chi Nghiêm trong ống tay áo siết chặt, “Lão phu không biết ngươi đang nói cái gì!”
“Đương nhiên, Từ tướng gia cũng có thể gả nhi nữ cho Cao Thừa, chứng tỏ mình trung tâm. Chỉ là,” Khuất Phong Vân lướt qua án thư, đi về phía ông, “Từ cô nương và từ phu nhân lớn lên giống nhau như vậy, không biết tính tình có phải cũng rất giống hay không?”
Từ Chi Nghiêm đột nhiên lui về phía sau một bước, suýt nữa không đứng được.
Trước khi làm quan, ông cũng chỉ là một thư sinh nghèo. Vợ cả của ông sau khi sinh hạ Từ Kính Nhi xong thì bị ép phải tái giá với một phú thương. Nhưng vào ngày xuất giá, nàng nhảy giếng tự sát.
Từ Chi Nghiêm nhìn Khuất Phong Vân, hô hấp có chút không thông: “Ngươi muốn cái gì?”
“Ta muốn hợp tác với Từ tướng gia,” Khuất Phong Vân từ từ nói, “Vị trí phó thống lĩnh này ngồi cũng không thoải mái nữa, ta muốn ngồi lên vị trí chính kia……”
*
Khuất Phong Vân đi ra khỏi phủ thừa tướng, đi tới đi tới, quẹo vào một cái hẻm nhỏ.
Mộ Dung Diễn nói: “Vậy để ông ta suy xét, chờ thêm vài ngày đi. Chuyện ở núi Phụ Lam tra được gì rồi?”
“Không tra được gì,” Khuất Phong Vân nói, “Binh lính ở núi Phụ Lam đều là thủ hạ của Trịnh Vu Phi, Ninh Trung nuôi dưỡng, hết thảy sự vụ đều là do gã phụ trách, Trịnh Vu Phi nhúng tay vào rất ít. Dù cho sự tình núi Phụ Lam bại lộ, Trịnh Vu Phi cũng có thể phủ sạch quan hệ.”
Mộ Dung Diễn dựa tường trong chốc lát, rồi sau đó đi đến đầu hẻm, “Đã biết, ngươi đi về trước đi.”
“Điện hạ?”
“Ta đến núi Phụ Lam nhìn xem.”
*
Mộ Dung Diễn thừa dịp bóng đêm, đi đến núi Phụ Lam.
Vì để phòng ngừa ngoài ý muốn, hắn lại dán lên mặt nạ da người giả làm Ngô Thất.
Hắn đi đến chân núi, bỗng nhiên ngân quang nhoáng lên, một cây đao từ sau lưng chém đến.
Mộ Dung Diễn khó khăn tránh thoát, quay người lại, nghiêng theo ánh trăng, gặp được một khuôn mặt quen thuộc.
“Cố……” Hắn vừa muốn mở miệng, lại đột nhiên nhớ tới, hôm nay vẫn chưa uống thuốc.
Hắn giả thành Ngô Thất sợ âm thanh bị Cố Lang nhận ra, cứ mỗi ba ngày đều phải ăn một viên đan dược, giả thành giọng nói khàn khàn.
Hôm nay đã là ngày thứ ba, nhưng khi hắn ra khỏi cửa đã quên mang thuốc.
“Ngô Thất?” Cố Lang thấy rõ người tới, hỏi, “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Mộ Dung Diễn: “……”
Có phải ngươi sợ ngứa không?
Ngô Thất không nói chuyện.
Cố Lang yên lặng nắm chặt đao trong tay, ánh mắt sắc bén mà nhìn hắn.
Sau đó, chỉ thấy Ngô Thất nâng tay lên, chỉ chỉ yết hầu, lắc lắc đầu.
Cố Lang nhíu mày nói: “Yết hầu của ngươi bị thương?”
Ngô Thất gật gật đầu.
Cố Lang: “Bị thương như thế nào?”
Ngô Thất muốn đi kéo tay y, Cố Lang theo thói quen tránh đi.
Ánh mắt Ngô Thất trông mong mà nhìn y.
Cố Lang nghĩ nghĩ, vẫn duỗi tay qua.
Tay trái Ngô Thất nâng mu bàn tay của y, tay phải viết chữ lòng bàn tay y.
Cố Lang y, mặc dù tính tình có chút lạnh lùng nhưng lòng bàn tay vẫn ấm, thậm chí như là từ suối nước nóng phun ra, khiến người đã nắm chặt sẽ luyến tiếc chẳng muốn buông ra. Y tựa hồ có chút sợ ngứa, đầu ngón tay nhẹ nhàng run lên, thường giật giật.
“Thái Tử tìm ngươi thử dược?” Cố Lang dựa vào chữ trong tay nói, “Ngươi uống thuốc giả thanh?”
Ngô Thất gật gật đầu.
Cố Lang trầm ngâm nói: “Khó trách âm thanh của ngươi vẫn luôn khàn khàn.”
Ngô Thất ở trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cố Lang giương mắt, lại hỏi: “Ngươi tới nơi này làm gì?”
Ngô Thất tiếp tục viết vào lòng bàn tay y: “Kỳ thật, ta nghe lệnh của Khuất Phó thống lĩnh.”
Cố Lang: “Khuất Phong Vân?”
Ngô Thất: “Đúng vậy, sau khi biết được núi Phụ Lam có người tư dưỡng thân binh, Phó thống lĩnh vẫn luôn điều tra, nên phái ta tới nhìn xem.”
Cố Lang cũng không biết có tin không, rút tay về nói: “Vậy ngươi tra, ta đi trước.”
Ngô Thất: “……”
Cố Lang nói đi là đi, dùng khinh công biến mất trong bóng đêm.
“Ngươi bỏ đi được sao?” Mộ Dung Diễn cười khẽ một tiếng, thả người đuổi theo.
Cố Lang đi theo Trịnh Vu Phi tới. Nhưng đi theo một lúc, quẹo qua một cái Trịnh Vu Phi đã không thấy tăm hơi. Y tìm hồi lâu đều không thấy tung tích, thật vất vả phát hiện dưới chân núi có người, thì ra lại là Ngô Thất.
Cố Lang lại quay về nơi mất dấu Trịnh Vu Phi. Y nghĩ, một người sống sờ sờ như vậy không có khả năng biến mất, nơi này tất nhiên có kỳ quặc.
Nhưng chung quanh đều là núi đá chênh vênh, y tìm tới tìm lui, cũng chưa phát hiện có gì kỳ lạ.
Ngô Thất theo lại đây, thấy y đứng cạnh vách núi gõ gõ sờ sờ, có chút khó hiểu.
“Ngươi đi nơi khác tra.” Cố Lang cũng không quay đầu lại nói.
Ngô Thất không đi, ngược lại dựa tới gần, nhìn nhìn, giơ tay viết lên lưng y: “Ngươi đang tìm cái gì?”
Thời tiết không lạnh lắm, Cố Lang ăn mặc khá mỏng, bàn tay chạm vào lưng, từng trận hơi nóng nổi lên, còn có chút ngứa.
Y tựa hồ run lên, trả lời: “Không có gì.”
Ngô Thất lại viết: “Nửa đêm nửa hôm rồi, ngươi còn ở đây làm gì?”
Cố Lang: “Đi ngang qua.”
Ngô Thất: “…… Đi ngang qua thì sao phải gõ vách núi?”
Cố Lang không trả lời.
Ngô Thất lại muốn viết, Cố Lang chợt xoay người lại, nói: “Đừng viết trên lưng ta.”
Ngô Thất ngẩn người, lại kéo tay y lại, cười viết: “Ngươi có phải rất sợ ngứa hay không?”
Cố Lang dời mắt, không nói chuyện.
Ngô Thất lại viết: “Ta nghe nói, người sợ ngứa đều sẽ rất thương thê tử. Cố huynh đệ, ngươi cũng thương thê tử lắm sao? Không đúng, ngươi còn chưa thành thân…… Vậy ngươi thích người như thế nào?”
Cố Lang không để ý đến hắn, rút tay về, lại quay lại sờ soạng vách núi.
Ngô Thất đứng ở phía sau cười nhìn y, nhìn nhìn, bỗng nhiên duỗi tay chọc vào sau eo y một cái.
Cố Lang run lên, suýt nữa không đứng vững, tùy tay chống lên vách núi, quay đầu lại muốn mắng Ngô Thất, “Ngươi……”
Cục đá bên cạnh bỗng nhiên lay động, trên vách núi đá chậm rãi mở ra một cánh cửa.
Cố Lang vui vẻ, đang muốn qua đi xem, sau eo lại bị chọc một cái.
Y không thể nhịn được nữa, “Ngươi làm cái gì?!”
Ngô Thất: “Ưm ưm a a……”
Mới vừa rồi còn chọc chưa đủ.
Vừa háo sắc vừa không biết xấu hổ
Phía sau cánh cửa là một mật đạo, hai sườn vách đá châm đèn dầu, chiếu sáng trưng.
Cố Lang phóng nhẹ bước chân bước vào trong. Ngô Thất thành thật mà đi theo phía sau y, không dám chọc y nữa, nếu còn lộn xộn, đao của Cố Lang sẽ vừa vặn gác lên cổ hắn.
Càng đi càng trống trải, còn xuất hiện rất nhiều ngã rẽ, ngang dọc đan xen.
Bọn họ cũng không biết những ngã rẽ này sẽ thông đến nơi nào, chỉ có thể tùy tiện chọn một cái mà đi. Đi tới đi tới, bỗng nhiên nghe thấy phía trước có nói âm thanh nói chuyện.
Bọn họ chậm rãi tới gần, phát hiện sau chỗ ngoặt có một gian nhà tù. Trong phòng giam có một người trung niên đầu bù tóc rối.
Người nọ tựa hồ như đang nằm mơ, tay chân run run, trong miệng đứt quãng kêu: “Đừng giết ta…… Đừng giết ta……”
Người canh giữ bên ngoài như là bị hắn nói mớ ồn ào đến có chút phiền, quát lớn nói: “Nè, tỉnh tỉnh! Đừng kêu nữa!”
Người nọ run run, chậm rãi mở mắt ra, rốt cuộc an tĩnh.
Người canh giữ nói: “Sao mỗi ngày ngươi đều nằm mơ vậy? Bị nhốt ở nơi này nhiều năm như vậy, còn có có ai sẽ đến giết ngươi? Rảnh rỗi sinh nông nỗi sao?”
Người nọ không nói chuyện, chỉ thở phì phò.
Cố Lang nhìn về phía Ngô Thất, hạ giọng hỏi: “Ai vậy?”
Ngô Thất lắc đầu.
Bọn họ không muốn bứt dây động rừng, đành phải lui ra, hướng về một ngã rẽ khác đi đến.
Ngã rẽ có chút dài, nhưng cuối đường lại truyền đến tiếng ngáy như sấm. Cố Lang và Ngô Thất nhẹ nhàng đến nhìn. Chỉ thấy phía trước vô cùng trống trải, trên mặt đất bày chiếu, có rất nhiều người ở trần đang ngủ, người này lại ngáy to hơn người kia.
Ngô Thất bỗng nhiên giơ tay che lại đôi mắt Cố Lang, ở lòng bàn tay y viết: “Không thể nhìn! Sẽ mù đó!”
Cố Lang kéo tay hắn xuống, chỉ vào một người vạm vỡ cách đó không xa, nói: “Lúc ngươi mộng du, giống y như gã ta.”
Chỉ thấy người vạm vỡ kia xoay người, ôm một người gầy bên cạnh, sắc mị nói: “Tiểu mỹ nhân, tới đây, hôn ta một cái……”
Ngô Thất: “……”
Cố Lang nhìn một vòng, trầm ngâm nói: “Bọn họ hẳn chính là binh lính mà Trịnh Vu Phi nuôi dưỡng, không biết có lai lịch thế nào……”
Ngô Thất không động tĩnh.
Cố Lang thấy có chút kỳ quái, quay đầu nhìn hắn.
Ngô Thất chống cái trán lên vách tường, một bộ dáng buồn bã ỉu xìu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT