Từ Kính Nhi ngồi trêи xích đu nhìn ra ngoài sảnh, chẳng biết cha nàng muốn nói gì với Tôn Phóng mà nhất định không cho nàng đi theo.

Trong sảnh, Tôn Phóng nơm nớp lo sợ ngồi trêи ghế nhìn Từ Chi Nghiêm bưng chén trà nhưng không uống mà chỉ trầm ngâm nhìn nước trà, sắc mặt ngưng trọng.

Tôn Phóng: “Từ, Từ tướng……”

Từ Chi Nghiêm đặt mạnh chén trà xuống rồi sẵn giọng hỏi: “Ngươi thật sự không thích nam nhân đấy chứ?!”

Tôn Phóng lắc đầu mạnh đến nỗi sắp gãy, “Thật, thật sự không thích!”

Từ Chi Nghiêm lại nói: “Vậy ngươi thích con gái ta sao?”

Tôn Phóng: “……” Hỏi thẳng vậy cơ à?

Từ Chi Nghiêm thấy hắn im lặng thì nóng nảy quát: “Nói mau!”

Tôn Phóng giật mình thốt lên: “Thích ạ!”

Từ Chi Nghiêm đánh giá Tôn Phóng từ trêи xuống dưới rồi nói: “Người thích nó nhiều lắm, ngươi có sở trường gì?”

“Ta……” Tôn Phóng quýnh lên nói, “Ta dẫn nàng đi nghe người ta đánh nhau!”

Từ Chi Nghiêm: “……”

Ngoài cửa, Từ Kính Nhi đang lén lút chạy tới đột nhiên trông thấy Tôn Phóng lao vụt ra khỏi phòng, cha nàng lại cầm chổi lông gà đuổi đánh hắn.

“Đánh nhau?!” Từ Chi Nghiêm tức giận nói, “Hóa ra là ngươi!”

Lúc trước hắn cứ mãi buồn bực Kính Nhi xưa nay ngoan ngoãn làm thơ vẽ tranh, sao tự nhiên lại thích xem người ta đánh nhau cơ chứ? Hóa ra do tên tiểu tử thúi này dạy hư con gái mình!

Còn nghe người ta đánh nhau?

Đánh nhau là nghe sao?

Hừ, đồ thấp kém, dốt đặc cán mai!

“Cha, ngài đừng đánh nữa,” Từ Kính Nhi can ngăn cha nàng rồi quay đầu bảo Tôn Phóng, “Tôn đại ca, ngươi mau đi đi ……”

Tôn Phóng cũng không biết tại sao mình lại chọc giận thừa tướng, đành phải gật đầu nói: “Ta đi trước đây, Từ tướng xin ngài bớt giận……” Lời nói còn chưa nói xong thì chổi lông gà liền bay tới, hắn sợ tới mức co cẳng chạy biến.

“Cha,” Từ Kính Nhi kéo Từ Chi Nghiêm nói, “Sao ngài lại đánh Tôn đại ca?”

“Con gái à,” Từ Chi Nghiêm khuyên nhủ, “Con chưa trải đời nhiều, đừng để người ta lừa gạt.”

Từ Kính Nhi khó hiểu nói: “Ai gạt con ạ?”

Từ Chi Nghiêm: “Tên họ Tôn kia vừa nhìn đã biết không phải người đứng đắn gì rồi!”

“Cha, ngài đừng nói bừa,” Từ Kính Nhi nói, “Tôn đại ca tốt với con lắm.”

“Tốt chỗ nào?” Từ Chi Nghiêm cả giận, “Đối tốt với con mà lại dẫn con đi xem người ta đánh nhau à?!”

Từ Kính Nhi: “Đúng vậy, người khác đều không muốn dẫn con đi đâu.”

Từ Chi Nghiêm: “……”

Con gái à, con làm sao vậy?!

Buổi tối, Từ Kính Nhi đang vẽ tranh dưới đèn thì chợt nghe thấy cửa sổ vang lên một tiếng “Ầm”.

Nàng quay đầu lại thấy Tôn Phóng đang bám vào bệ cửa sổ như ăn trộm.

“Tôn đại ca?”

Tôn Phóng leo qua cửa sổ rồi lấy từ trong ngực ra một bao giấy dầu, nói là điểm tâm trong cung.

“Cái này ngon thật,” Tôn Phóng và Từ Kính Nhi ngồi cạnh bàn ăn bánh, thuận miệng nói, “Đại đương gia chẳng biết nghĩ gì mà không thèm ăn điểm tâm, lại cùng Cố Lang ăn canh rau đậu hủ ở ngự thiện phòng.”

Hai mắt Từ Kính Nhi sáng lên, níu lấy Tôn Phóng hỏi: “Ăn canh? Ăn thế nào?”

Tôn Phóng: “…… Hình như là Cố Lang đút Đại đương gia thì phải?”

Từ Kính Nhi nhìn hắn với vẻ chờ mong.

Tôn Phóng chợt hiểu ra, “Nàng…… muốn đi xem à?”

Từ Kính Nhi gật đầu. Lần trước cũng chưa thấy Khuất thống lĩnh và Nguyễn thái y uống canh gà đâu.

Tôn Phóng: “……” Thôi được, dù sao vẫn tốt hơn là đi nghe bọn họ động phòng.

Từ Kính Nhi theo Tôn Phóng thuận lợi vào cung. Trêи đường nếu có hộ vệ chặn lại thì Tôn Phóng liền lấy ra lệnh bài mà Mộ Dung Diễn cho hắn để hắn tự do ra vào cung.

Bọn họ không dám ở quá gần ngự thiện phòng nên chỉ có thể trốn trêи nóc nhà xa xa nhìn lại. Cũng may Mộ Dung Diễn và Cố Lang ngồi ở bàn đá ngoài cửa nên từ xa vẫn thấy được.

“Sao còn chưa uống xong nữa?” Tôn Phóng lẩm bẩm, hắn cứ tưởng chờ mình tới nơi thì canh nguội người tan, hắn sẽ có cớ hợp lý để khuyên Từ Kính Nhi trở về, cũng không cần lo bị Đại đương gia phát hiện đem băm cho cá ăn.

Kết quả đã nửa ngày mà Đại đương gia vẫn chưa uống xong?! Đây là uống bao nhiêu chén rồi?!

Từ Kính Nhi say mê nhìn Mộ Dung Diễn một tay chống đầu lười nhác dựa vào bàn đá, há miệng cho Cố Lang đút canh.

Cố Lang hoài nghi chính mình bị lừa, bị lão hoàng đế lừa rồi lại bị Mộ Dung Diễn lừa.

Y vốn chỉ nhất thời mềm lòng nên hứa giúp lão Hoàng đế khuyên nhủ Mộ Dung Diễn đừng làm canh rau đậu hủ.

Nhưng Mộ Dung Diễn vừa nghe liền không vui, “Ngươi chính là Thái tử phi của ta, sao lại nói giúp phụ hoàng chứ?”

Cố Lang: “Phụ hoàng nói sau này sẽ không lén ăn đùi dê nướng nữa. Ông ấy còn nói ngươi bắt ông ấy ăn canh đậu hủ mấy tháng, bây giờ vừa thấy đậu hủ đã sợ.”

“Lời của phụ hoàng sao có thể tin được,” Mộ Dung Diễn nói, “Không ăn lén thì có thể ăn quang minh chính đại, không ăn đùi dê thì có thể ăn đùi gà, đùi vịt ……”

Cố Lang: “……”

Mộ Dung Diễn xoa mặt y nói: “Cũng chẳng trách ngươi bị phụ hoàng lừa, ta còn bị lừa từ nhỏ đến lớn đây này.”

Cố Lang ngơ ngác hỏi: “Vậy…… làm sao bây giờ? Ta đã hứa với ông ấy rồi.”

“Hôm nay không ăn thì không còn ngày mai ngày mốt hay sao?” Mộ Dung Diễn kéo y tới ngự thiện phòng nói, “Nhưng hôm nay ta đã dặn nấu canh đậu hủ rồi, phải có người ăn mới được.”

Cố Lang đang muốn nói để mình ăn thì đã thấy Mộ Dung Diễn quay lại mỉm cười nhìn y: “Hay là ngươi đút ta ăn nhé?”

Cố Lang: “……”

Cố Lang nghĩ đút canh cũng chỉ chốc lát là xong. Nhưng Mộ Dung Diễn chê canh quá nóng, mỗi một muỗng đều bắt y thổi, thổi xong còn bắt y nếm, cọ tới cọ lui nửa ngày, thật ra y cũng ăn không ít.

Sau đó Cố Lang thấy canh đã nguội nên không thổi nữa mà đút thẳng cho Mộ Dung Diễn.

Mộ Dung Diễn lắc đầu nguầy nguậy, “Nóng lắm.”

Cố Lang không nhịn được nữa, bưng canh lên uống hết rồi túm Mộ Dung Diễn qua, môi răng giao nhau.

“A!” Trêи nóc nhà Từ Kính Nhi suýt nữa hét chói tai, Tôn Phóng lanh tay lẹ mắt vội vàng bịt miệng nàng lại, “Bình, bình tĩnh một chút, lỡ bị Đại đương gia phát hiện thì toi……”

Trêи đường về Từ Kính Nhi cứ ôm mặt cười mãi, cười đến nỗi Tôn Phóng sợ nàng không nhìn đường sẽ bị ngã.

“Thật tốt,” Từ Kính Nhi thì thầm, “Ta cũng muốn ăn canh.”

Tôn Phóng nhanh nhảu nói: “Ta đút cho nàng!”

Từ Kính Nhi: “……”

“Không, không phải,” Tôn Phóng lắp bắp, “Ta, ta không phải…… Ý ta nói……”

Từ Kính Nhi đột ngột nhón chân lên hôn hắn một cái.

Tôn Phóng lập tức đơ người.

“Ta về trước.” Từ Kính Nhi đỏ mặt vội vã chạy đi.

Tôn Phóng lấy lại tinh thần, hấp tấp đuổi theo hỏi: “Còn, còn muốn xem ai nữa không? Xem Ngô Lục cho ngựa ăn không……”

[HOÀN]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play