Quần áo Cố Lang hở ra phân nửa, bị Mộ Dung Diễn đè giữa mớ tấu chương trêи đất hôn thật sâu.
“Mộ Dung, tấu chương……Ưm……”
Y cũng không biết tại sao lúc đầu hai người ngồi dưới đất xem tấu chương, xem một hồi liền biến thành dạng này.
“Không cần để ý,” Mộ Dung Diễn giật dây cột tóc của y xuống, vuốt ve mái tóc xõa ra tán loạn, “Toàn nói nhảm thôi……”
Cố Lang biết trong tấu chương đều mắng Thái tử. Hai người làm trái đạo lý truyền thống, Mộ Dung Diễn lại còn thẳng thắn thừa nhận, ngay cả Ngụy Dung đã sớm biết chuyện cũng bị tin này làm khϊế͙p͙ sợ.
Ngụy Dung cứ nghĩ dù Thái tử thích Cố Lang thì cũng chỉ giấu y trong Đông Cung âm thầm sủng ái, nào ngờ Thái tử lại làm trái lễ pháp, không sợ dị nghị.
Nhưng Cố Lang không muốn để hắn một mình gánh chịu những chuyện này, y phải cùng hắn đứng chung một chỗ……
Cố Lang níu cổ hắn, ôm hắn càng chặt hơn……
Ngoài cửa, Trần công công vui tươi hớn hở gọi người nấu nước nóng.
Hộ vệ vừa đi vừa bấm đốt tay tính toán. Giờ không chỉ nấu ban đêm mà ban ngày cũng phải nấu, quả nhiên làm giàu không khó.
–
Vài ngày sau Nguyễn Niệm cũng chưa nhớ ra được mình cắn môi Khuất Phong Vân lúc nào.
Y nghĩ đến nỗi ngủ không ngon, trời vừa sáng liền tỉnh lại. Y mở mắt ra, thấy mình vẫn nép trong ngực Khuất Phong Vân như thường ngày, tưởng hắn là gối ôm.
Mấy ngày nay trước khi ngủ y luôn ôm gối, tỉnh dậy lại biến thành ôm Khuất Phong Vân ấm áp dễ chịu.
Nhưng thời gian này còn được bao lâu? Nguyễn Niệm ủ rũ nghĩ, cánh tay Khuất Phong Vân kiểu gì cũng sẽ lành, sau đó phải về cung làm việc hoặc về phủ của hắn……
Nguyễn Niệm thấy mũi cay cay, ngửa đầu nhìn Khuất Phong Vân đang ngủ say, nghe tiếng tim đập trong ngực hắn.
Y nhẹ nhàng giơ tay lên sờ đôi môi bị cắn rách của Khuất Phong Vân, lòng bàn tay chạm vào môi ấm nóng.
Bỗng nhiên Khuất Phong Vân hé môi ngậm lấy đầu ngón tay y.
Nguyễn Niệm giống như thỏ con bị giật mình, lập tức rút tay về rồi ngồi bật dậy trêи giường.
Khuất Phong Vân yên lặng nhìn y.
“Ngươi……” Nguyễn Niệm chột dạ nói, “Không…… Không ngủ à?”
“Ta……” Nguyễn Niệm có chút nóng mặt, “Ta nghĩ không ra…… chuyện uống rượu hôm đó……”
Khuất Phong Vân: “Ngươi muốn nhớ lại không?”
Nguyễn Niệm gật đầu.
Khuất Phong Vân bỗng nhiên nắm chặt tay y kéo về phía trước, Nguyễn Niệm không kịp đề phòng ngã vào trêи người hắn, hai người đối mặt, hơi thở của nhau gần trong gang tấc.
Khuất Phong Vân hỏi: “Nhớ ra chưa?”
Nguyễn Niệm lắc đầu.
“Vậy thế này thì sao?” Khuất Phong Vân ngẩng đầu hôn lên bờ môi mềm mại của y.
Trong đầu Nguyễn Niệm hỗn loạn, đột ngột hiện ra hình ảnh mình nằm trêи vai Khuất Phong Vân, chân đạp loạn xạ.
Ngày đó Khuất Phong Vân khiêng y về phòng, muốn đặt y lên giường lại bị y đạp mạnh một cái, nhất thời không đứng vững nên ôm y ngã xuống giường.
Y đè lên người Khuất Phong Vân giống như bây giờ, mắt đỏ ửng mắng Khuất Phong Vân, nói A Ngạnh ngươi không cần ta nữa, muốn đi tìm Từ cô nương…… ta không thèm để ý tới ngươi……
Sau đó Khuất Phong Vân đột ngột ngửa đầu hôn y.
Y giật mình, lại nhớ tới nữ thổ phỉ muốn gả cho Khuất Phong Vân thì lập tức nổi giận, cắn Khuất Phong Vân một cái thật mạnh……