Lão Hoàng đế ngẩn người, yên lặng lấy đùi dê nướng từ phía sau ra nói: “Trẫm mới ăn một miếng mà ngươi đã tức giận vậy sao? Toàn nói mê sảng……”

Mộ Dung Diễn: “…… Phụ hoàng, con không nói mê sảng.”

Lão Hoàng đế vẫn không tin, “Sau này trẫm không ăn nữa là được, ngươi……”

“Phụ hoàng, nhi thần không phải đang nói đùa đâu ạ.” Mộ Dung Diễn nắm chặt tay Cố Lang, lòng bàn tay kề nhau, “Y chính là người trong lòng nhi thần, quãng đời còn lại bên nhau không rời.”

Cố Lang nhìn hắn, siết chặt tay hơn.

Lão Hoàng đế cầm đùi dê nướng kinh ngạc hỏi: “Ngươi nói thật sao?”

Mộ Dung Diễn: “Thật ạ.”

Đùi dê bộp một tiếng rơi xuống đất, sau đó trong ngự thư phòng vọng ra tiếng đập đồ loảng xoảng, lão Hoàng đế thở hồng hộc mắng mỏ, “Nghịch tử! Ngươi muốn làm ta tức chết đúng không! Lão tử đánh chết ngươi……”

Mộ Dung Diễn kéo Cố Lang chạy ra khỏi ngự thư phòng, trêи mặt dơ hầy, còn bị văng mấy giọt mực.

Cố Lang nâng ống tay áo lau cho hắn rồi lo lắng nói: “Phụ hoàng ngươi hình như rất tức giận……”

“Không sao,” Mộ Dung Diễn nói, “Chờ ông ấy nghĩ thông suốt sẽ ổn thôi.”

Cố Lang: “Nhưng……”

“Tiếc là không thể cùng nhau dùng bữa tối,” Mộ Dung Diễn nhìn sắc trời chạng vạng rồi nói, “Đi, tướng công dẫn ngươi ra ngoài ăn, ngươi muốn ăn gì?”

Cố Lang: “……”

Bọn họ đến quán rượu náo nhiệt nhất trong kinh rồi tìm lại chỗ lúc trước mình thường ngồi, gọi một bình Nữ Nhi Hồng.

Cố Lang có chút rầu rĩ không vui, dường như rượu ngon chẳng còn mùi vị năm xưa.

Mộ Dung Diễn nhìn y, bỗng nhiên lấy từ trong ngực ra năm lượng bạc để vào tay y.

Cố Lang mờ mịt, “Gì đây?”

Mộ Dung Diễn đáp: “Chẳng phải ngươi nói ta mượn ngươi năm lượng bạc chưa trả à?”

Lúc này Cố Lang mới nhớ lại lúc trước mình đã nói thế, “Không phải ta thật sự muốn đòi tiền ngươi, chỉ là……”

“Chỉ là muốn ta trở về đúng không?” Mộ Dung Diễn xoa lên gò má y, dịu dàng nói, “Ta đã về thì sẽ không đi nữa, đừng lo.”

Sự ấm áp trêи má lan xuống cổ rơi vào tim, hàng mi Cố Lang khẽ run, ý cười tan ra bên môi nói khẽ: “Ừ.”

Mộ Dung Diễn trong lòng nhộn nhạo, đang muốn nhích tới gần thì nghe dưới lầu truyền tới một giọng nói quen thuộc: “Một bình thôi.”

Hắn nhìn xuống dưới thấy Khuất Phong Vân và tiểu thái y họ Nguyễn ngồi dưới lầu, có vẻ như cãi cọ gì đó.

“Ta muốn hai bình!” Nguyễn Niệm tức giận nói với Khuất Phong Vân, “Ngươi đi theo ta làm gì?! Ta đâu có mời ngươi uống rượu!”

Hôm nay y bưng nồi canh gà kia về bếp rồi gục xuống bàn nhìn cả buổi, vừa nguôi giận thì thấy Tiểu Nguyệt cầm thiệp mời đến nói là tướng phủ sai người gửi tới.

Y mở ra xem, Từ Kính Nhi hẹn y và Khuất Phong Vân ngày mai đi chơi hồ.

Nguyễn Niệm lại bốc hỏa, trong đầu chỉ còn lại mấy chữ Từ Kính Nhi hẹn Khuất Phong Vân đi chơi hồ.

Chơi hồ cái gì?! Không sợ rơi xuống hồ à!

Đang bực bội nên y muốn ra ngoài ăn sủi cảo. Nhưng đến quán sủi cảo lại nhớ tới trước kia Khuất Phong Vân ở đây húp canh sủi cảo xì xụp nên không muốn ăn nữa.

Y đi thơ thẩn trêи đường, thấy trong quán rượu người đến người đi vô cùng náo nhiệt, nghĩ tới mình chưa từng uống rượu nên liền đi vào.

Y tìm bàn lớn ngồi xuống, vừa ngẩng đầu đã thấy Khuất Phong Vân cũng ngồi xuống.

Nguyễn Niệm: “……”

Khuất Phong Vân bình tĩnh hỏi: “Ngươi biết uống rượu à?”

Nguyễn Niệm suýt nữa muốn đuổi người đi, “Mắc mớ gì tới ngươi?! Ngươi tới đây làm gì?!”

Khuất Phong Vân: “Uống rượu.”

“Ngươi……” Nguyễn Niệm không còn lời nào để nói, quay đầu gọi, “Tiểu nhị, cho ta hai bình rượu!”

“Một bình thôi,” Khuất Phong Vân nói, “Ngươi không uống được nhiều như vậy.”

Nguyễn Niệm nói: “Ta cứ muốn hai bình đấy! Đâu có tốn tiền của ngươi, ngươi mặc kệ ta đi!”

Hai người đang cãi cọ thì một cây đũa bỗng nhiên bay tới ghim thẳng vào bàn.

Nguyễn Niệm hoảng hồn run lên một cái, Khuất Phong Vân ngẩng đầu lên thấy Thái tử và Cố Lang trêи lầu đang nhìn bọn họ.

Thái tử cười ôn hòa, “Hai vị cũng tới uống rượu à?”

Khuất Phong Vân: “……”

Lưng Khuất Phong Vân bỗng dưng rét run.

Nguyễn Niệm ngơ ngác ngồi cạnh bàn, thụ sủng nhược kinh nhìn Thái tử rót rượu cho mình.

“Nguyễn thái y……” Thái tử mới mở miệng thì Khuất Phong Vân lập tức nói: “Y không biết uống rượu.”

Thái tử tỏ vẻ tiếc nuối: “Vậy thì tiếc thật, tửu lượng của ngươi mà chia được cho Nguyễn thái y thì tốt.”

Nguyễn Niệm hỏi: “Hắn uống rượu giỏi lắm sao?”

Thái tử gật đầu: “Nhớ năm đó hắn đi tiêu diệt thổ phỉ, thủ lĩnh thổ phỉ là nữ nhân nhưng lại yêu rượu như mạng, nhất định phải đọ tửu lượng với hắn, kết quả cả trại đều thua sạch, còn nói phải gả cho hắn.”

Khuất Phong Vân: “……”

Nguyễn Niệm đột nhiên bưng rượu lên uống, trong cổ lập tức cay xè, hốc mắt ửng đỏ, “Khụ khụ……”

Khuất Phong Vân vội vàng vỗ lưng cho y.

“Ngươi đi ra đi!” Nguyễn Niệm đẩy hắn, ủy khuất nói, “Ngươi tìm nữ thổ phỉ kia đi, cùng Từ cô nương chơi hồ đi!”

Thái tử tò mò hỏi: “Từ cô nương là ai?”

“Từ cô nương là con gái Thừa tướng,” Men rượu làm mặt Nguyễn Niệm đỏ bừng, “Hắn còn cười với nàng, hắn chưa bao giờ cười như vậy với ta cả……”

Thái tử dài giọng, “À……”

Cố Lang ở một bên yên lặng ăn cơm.

Khuất Phong Vân kéo Nguyễn Niệm nói: “Chúng ta đi trước thôi.”

“Ta không đi!” Nguyễn Niệm ôm chặt cây cột, “Ta không cần ngươi lo!”

Khuất Phong Vân vác người lên.

“A a…… Ngươi mau thả ta xuống……”

Mộ Dung Diễn nhìn bọn họ đi xuống lầu, vuốt cằm nói: “Vác cũng không tệ, lần sau……”

Cố Lang gắp một miếng thịt nhét vào miệng hắn, “Ăn cơm.”

Ban đêm Cố Lang đã say khướt. Mộ Dung Diễn cõng y về Đông Cung, đang đi thì Cố Lang lại đòi cưỡi ngựa.

Mộ Dung Diễn dỗ dành: “Ngày mai được không?”

“Không muốn,” Cố Lang chóng mặt giụi vào gáy hắn, “Ta muốn cưỡi ngựa……”

“Được được……” Mộ Dung Diễn đành cõng y đến chuồng ngựa rồi dắt A Từ ra.

Cố Lang loạng choạng trèo lên lưng ngựa, Mộ Dung Diễn sợ y ngã xuống nên cũng xoay mình lên ngựa ngồi phía sau y.

A Từ hí vang chạy hết tốc lực, Mộ Dung Diễn kéo lại cũng không được.

“Ngươi chậm một chút! Còn có người say đây này……”

Bọn họ chạy tới cửa cung, Mộ Dung Diễn phí hết sức lực mới kéo ngựa quay đầu chạy về Đông Cung.

Cố Lang nép trong ngực hắn cười say khướt.

Lễ bộ Thượng thư dạo này rất bận rộn, lúc xuất cung thì trời đã tối.

Hắn vừa đến cửa cung thì thấy Thái tử ôm người cưỡi ngựa chạy phía trước.

Hắn chợt nhớ lại trước đây có tin đồn Thái tử có thú vui Long Dương……

Lâm Thượng thư lập tức vung tay áo tức giận nói: “Còn ra thể thống gì! Còn ra thể thống gì……”

Thế là hôm sau tảo triều, Lễ bộ Thượng thư dâng tấu chương nói Thái tử đêm qua cùng nội thị phóng ngựa trong cung vui đùa ầm ĩ mất hết thể thống……

Thái tử nghe xong liền quỳ xuống nói: “Phụ hoàng, nhi thần có lời muốn nói.”

Lão Hoàng đế tưởng hắn muốn giải thích nên gật đầu: “Ngươi nói đi.”

Thái tử nói: “Lâm Thượng thư nói không đúng sự thật.”

Lâm Thượng thư trừng mắt: “Xin hỏi điện hạ không đúng chỗ nào?”

Thái tử: “Đêm qua người cưỡi ngựa với bản vương không phải nội thị mà là Thái tử phi của bản vương.”

Lâm Thượng thư: “……”

Đám người: “……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play