Con ngựa kia giống như đã thành tinh, trêи đường đi Mộ Dung Diễn khẽ dựa gần Cố Lang thì nó liền ủi hắn. Nếu ủi không ra còn tức giận thở phì phò.

Trong lòng Mộ Dung Diễn hầm thịt ngựa hết lần này tới lần khác, vừa đến Đông Cung liền giao ngựa cho Trần công công rồi kéo Cố Lang đi.

Bọn họ đến thiên lao, Mộ Dung Diễn muốn đi cùng Cố Lang nhưng Cố Lang lắc đầu, một mình đẩy cửa vào.

Y đi hết các dãy nhà lao mới tìm được Trịnh Vu Phi.

Trịnh Vu Phi tay chân đều mang xiềng xích, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên. Hắn dò xét người trẻ tuổi trước mắt rồi hỏi: “Ngươi là ai?”

Cố Lang không nói gì mà nhìn hắn chằm chằm, đè xuống sự oán hận đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng.

Thật lâu sau, y mở miệng kể cho hắn một câu chuyện.

Y kể mười một năm trước, dưới trướng tướng quân Nhϊế͙p͙ Trạm có một phó tướng tên là Cố Chương. Hôm đó Cố Chương bắt được thám tử Bắc Kỳ, tìm ra một phong thư mật trêи người hắn, trong thư đề tên Các lão Lục Bình Sơn.

Cố Chương hoài nghi Lục Bình Sơn thông đồng với địch phản quốc nên đem phong thư mật đi tìm Nhϊế͙p͙ Trạm. Quản gia Nhϊế͙p͙ phủ là Nhϊế͙p͙ An vì vợ con đang nằm trong tay Lục Bình Sơn nên âm thầm truyền tin này cho hắn.

Sau đó Lục Bình Sơn sai hắn bỏ thuốc mê vào nước trà của Nhϊế͙p͙ Trạm và Cố Chương.

Nhϊế͙p͙ Trạm biết được chuyện thư mật thì tức giận không thôi, muốn vào cung báo cáo việc này cho Hoàng thượng. Bọn họ giục ngựa đến ngõ Trường Minh thì chợt cảm thấy kỳ lạ, trong ngõ rất vắng vẻ yên tĩnh.

Bỗng nhiên họ bị váng đầu hoa mắt ngã xuống từ trêи lưng ngựa.

Trước khi Cố Chương ngất đi đã nhìn thấy Trịnh Vu Phi giục ngựa từ đầu ngõ đi tới.

Khi hắn tỉnh lại thì thấy Nhϊế͙p͙ Trạm một thân máu tươi quỳ gối trước mặt mình, còn trong tay mình cầm đao, mũi đao đâm vào ngực Nhϊế͙p͙ Trạm.

Cấm quân lao đến bao vây hắn, Trịnh Vu Phi ngồi trêи ngựa nhìn hắn từ trêи cao xuống, nói hắn có ý định mưu hại trung thần……

Cố Chương bị giam vào thiên lao, không có thẩm vấn, không thể nào biện bạch, thậm chí còn không được gặp bất kỳ ai.

Mấy ngày sau Nhϊế͙p͙ Trạm trọng thương bỏ mạng, Trịnh Vu Phi lại tìm ra thư liên lạc giữa Cố Chương và Bắc Kỳ trong Cố phủ. Sau đó một đạo thánh chỉ hạ lệnh chém đầu cả nhà Cố gia vì tội thông đồng với địch phản quốc.

Có lẽ không ai biết thánh chỉ kia là do Lục Bình Sơn mua chuộc thái giám bên cạnh Hoàng đế đốt mê hương cho Hoàng đế, thừa dịp hắn thần chí không rõ đã bảo hắn đóng ấn tỉ.

Khi Hoàng đế tỉnh lại thì cả nhà Cố gia đã xuống suối vàng.

“Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?!” Trịnh Vu Phi trừng mắt, tay chân run rẩy.

Năm đó Lục Bình Sơn hứa sẽ cho hắn quan to lộc hậu, hai người kẻ xướng người hoạ giết Nhϊế͙p͙ Trạm rồi vu cho Cố Chương, nội ứng ngoại hợp với Bắc Kỳ công chiếm kinh đô.

Những chuyện này chỉ có Lục Bình Sơn mới biết. Hắn đánh cược Lục Bình Sơn sẽ cứu hắn để giấu nhẹm chuyện này.

Hắn bị nhốt trong lao nên không biết Lục Bình Sơn đã khó bảo đảm mạng mình.

Cố Lang lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi có nhớ Cố gia năm xưa có một đứa trẻ mười ba tuổi không.”

“Đứa trẻ……” Trịnh Vu Phi sững sờ rồi lại phủ nhận, “Không thể nào! Đứa bé kia đã chết khi cấm quân niêm phong Cố phủ!”

Hắn biết nhổ cỏ phải nhổ tận gốc để không gieo tai hoạ cho mình. Nhưng hắn không biết Triệu Chuyết từng có con trai bằng tuổi Cố Lang.

Năm đó khi niêm phong Cố phủ, con trai Triệu Chuyết hoảng sợ chạy trốn rồi ngã xuống từ trêи tường cao.

Khi Triệu Chuyết tìm được con mình thì đứa bé kia đã tắt thở. Hắn bi thống vạn phần nhưng vẫn ôm con đi tìm Cố Lang rồi bảo hai người đổi quần áo cho nhau, sau đó dẫn Cố Lang trốn đi.

Bọn họ chật vật chạy trốn trong thành, nơm nớp lo sợ. Cố Lang không được gặp phụ mẫu lần cuối mà chỉ dám vụng trộm chạy tới pháp trường ban đêm, dưới ánh trăng nhìn thấy từng vũng máu biến thành màu đen……

Từ đó đêm nào y cũng gặp ác mộng, rất sợ thấy máu trong đêm……

“Mười một năm, ta đã gặp ác mộng mười một năm!” Cố Lang bóp cổ Trịnh Vu Phi đè nghiến hắn vào tường, “Dựa vào cái gì Cố gia của ta phải chịu nỗi oan thấu trời này, bị người trong thiên hạ phỉ nhổ?!”

Y từng vô số lần muốn giết Trịnh Vu Phi, nhưng giết hắn thì thế nào? Người chết đi không thể trở về, tội danh thông đồng với địch phản quốc lại bao phủ Cố gia ngày qua ngày.

Lục Bình Sơn và Trịnh Vu Phi nợ Cố gia, y chỉ muốn giải oan để cả thiên hạ đều biết Cố gia của y một đời trung liệt, chưa từng phản quốc.

Cha y cả đời trong sạch, chưa từng bôi nhọ gia môn……

Mộ Dung Diễn đang tựa vào tường chợt nghe thấy một tiếng động vang lên, Cố Lang từ sau cửa đi ra.

“Không sao chứ?” Mộ Dung Diễn đi tới nắm chặt bàn tay hơi lạnh của y.

Cố Lang lắc đầu, cùng hắn mười ngón đan xen, “Về thôi.”

Y nghĩ mình không nên mãi chìm đắm trong quá khứ nặng nề chỉ thấy máu me đầm đìa nữa.

Y còn có Mộ Dung Diễn.

Mộ Dung Diễn vẫn đang đợi y……

*

Khuất Phong Vân thấy Nguyễn Niêm đang nhào tới bắt một con gà ở cửa bếp liền hỏi: “Hôm nay ngươi nấu cơm à?”

“Không phải, ta không biết nấu cơm.” Nguyễn Niệm vừa đuổi gà vừa nói, “Mẹ ta bảo nếu ta nấu canh gà cho ngươi thì chắc ngươi không giận ta nữa…… Cẩn thận!”

Con gà hoảng hốt chạy bừa, vỗ cánh xông tới Khuất Phong Vân.

Khuất Phong Vân một tay bắt gà lại.

Hắn đưa gà cho Nguyễn Niệm, Nguyễn Niệm ôm gà đi vài bước rồi lại quay đầu nhìn hắn lom lom: “Ta không biết giết gà.”

Khuất Phong Vân đành phải giúp hắn giết gà.

Nguyễn Niệm đem gà đã mổ xong bỏ vào nồi, lại hỏi: “Nấu canh gà phải bỏ cái gì?”

Khuất Phong Vân thờ ơ bỏ chút muối vào nồi.

Nguyễn Niệm: “Bỏ muối là xong rồi sao?”

Khuất Phong Vân: “……” Ngươi chẳng chuẩn bị thứ gì, còn muốn ta bỏ cái gì?

Nguyễn Niệm lại đi nhóm lửa, xột xoạt hơn nửa ngày, cuối cùng ôm khuôn mặt đầy tro nhìn Khuất Phong Vân.

Khuất Phong Vân yên lặng đi nhóm lửa.

Nguyễn Niệm lau mặt nói thầm: “Sao nấu canh lại phiền toái như vậy……”

Bọn họ giày vò hồi lâu mới nấu ra một nồi canh gà, Nguyễn Niệm vui vẻ ôm lấy Khuất Phong Vân, “Ta biết nấu canh gà rồi!”

Khuất Phong Vân: “……” Rốt cuộc là ngươi nấu hay ta nấu?

Nguyễn Niệm múc thêm một chén nữa cho Khuất Phong Vân, lấy lòng nói: “Chắc không ngon bằng người khác nấu nhưng mà……”

Khuất Phong Vân nhìn canh gà nóng hổi trêи bàn nói: “Chưa ai nấu canh gà cho ta cả.”

Nguyễn Niệm nghi ngờ nói: “Mẹ ngươi cũng không có……”

Khuất Phong Vân: “Ta là cô nhi.”

Nguyễn Niệm ngẩn người rồi đẩy canh gà đến trước mặt hắn nói: “Vậy sau này ngươi muốn uống thì cứ nói với ta, ta nấu cho ngươi.”

Khóe miệng Khuất Phong Vân cong lên, “Chẳng phải nói phiền phức sao?”

Nguyễn Niệm có chút xấu hổ nói: “Nếu ngươi muốn uống thì cũng không phiền gì……”

Khói tỏa ra từ chén canh lượn lờ giữa hai người.

Khuất Phong Vân chậm rãi nhích tới gần.

Nguyễn Niệm nắm lấy mép bàn, tim đập thình thịch.

Bọn họ càng lúc càng gần đến nỗi có thể nghe thấy hơi thở của nhau, đôi môi gần trong gang tấc……

Bỗng nhiên Nguyễn Niệm ngửa mặt lên nhìn nóc nhà.

Khuất Phong Vân: “……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play