Mặt mo của Triệu Chuyết đỏ ửng, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
“Triệu thúc……” Cố Lang toàn thân ướt dầm dề, nước chảy từ trêи tóc xuống cần cổ rồi lướt qua xương quai xanh, chui vào dưới áo nửa kín nửa hở. Y giãy dụa muốn đứng dậy nhưng lại bị Mộ Dung Diễn ôm eo giữ chặt.
“Ta thật hận mình lúc này không thấy được gì,” Mộ Dung Diễn chớp chớp đôi mắt vô thần, đờ đẫn nói, “Ta muốn thấy bộ dạng bây giờ của ngươi, nằm mơ cũng muốn.”
Cố Lang túm lấy y phục ướt đẫm trước ngực người bên dưới, cắn răng nói: “Buông ra!” Y vốn có làn da trắng, gương mặt đỏ ửng càng không thể che giấu.
“Thật nóng a……” Mộ Dung Diễn ngẩng mặt xích lại gần, dán bên tai y nói khẽ, “Ngươi cấn ta kìa……”
Cố Lang đỏ mặt tới tận mang tai, “Câm miệng!”
Mộ Dung Diễn cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói: “Ta cũng cấn ngươi, chúng ta hòa nhau nhé?”
Cố Lang: “Vậy ngươi buông ra đi!”
“Ngươi nhất định phải để thế này ra ngoài à?” Mộ Dung Diễn vuốt ve sau lưng y rồi hướng xuống dưới mò mẫm, “Có cần ta giúp ngươi không……”
Cố Lang đột ngột chụp tay hắn lại, hơi thở nóng bỏng như muốn đốt người, “Không cần!”
Mộ Dung Diễn: “Nếu không thì ngươi giúp ta đi?”
Triệu Chuyết đang đứng bồn chồn ở cổng không biết nên đi hay ở thì đột nhiên nghe thấy trong phòng vọng ra một tiếng hét thảm của Mộ Dung công tử. Sau đó cửa phòng bật mở, thiếu gia nhà y lao ra, lập tức chạy mất dạng.
Cố Lang không để ý tới Mộ Dung Diễn mấy ngày liền, thấy hắn đều phải đi đường vòng. Mộ Dung Diễn cầm gậy trúc lẻ loi dò đường cho cá ăn, hắn mù mờ tìm hộp đồ ăn cho cá bên cạnh ao, nhìn vô cùng thê lương.
Triệu Chuyết không đành lòng, đi qua đưa đồ ăn cho hắn, “Mộ Dung công tử, ở đây này”.
“Đa tạ Triệu thúc.” Mộ Dung Diễn nhận lấy đồ ăn cho cá rải xuống ao, hai con cá liền bơi tới tranh nhau đớp.
Triệu Chuyết nhìn hai con cá, không khỏi cảm thán: “Cá thật to.”
Mộ Dung Diễn cười nói: “Cố Lang mua cho ta đó.” Trêи mắt hắn bịt vải trắng do đại phu mà Tôn Phóng tìm đến kê thuốc đắp lên cho hắn, hai ngày phải thay một lần.
“Thiếu gia mua?” Triệu Chuyết sửng sốt, “Vậy sao không nướng ăn? Cũng đâu phải cá vàng, nuôi lớn làm gì?”
“Ừ,” Mộ Dung Diễn gật đầu nói, “Quà sinh nhật y tặng ta đó.”
Triệu Chuyết: “……”
“Sinh nhật Cố Lang là khi nào?” Mộ Dung Diễn hỏi, “Ta muốn chuẩn bị quà trước cho y.”
Triệu Chuyết bỗng nhiên trầm mặc, thật lâu sau mới nói: “Thiếu gia nhiều năm rồi không tổ chức sinh nhật.”
Mộ Dung Diễn đang cho cá ăn liền dừng lại, “Vì sao?”
Triệu Chuyết thở dài: “Sinh nhật mười ba tuổi của thiếu gia năm đó trong nhà xảy ra chuyện, lão gia và phu nhân…… Ai, từ đó về sau, y không chịu tổ chức sinh nhật nữa.”
Bàn tay Mộ Dung Diễn chậm rãi siết chặt, im lặng nửa ngày rồi nói: “Sau này y và ta sẽ cùng đón sinh nhật, ta nấu mì trường thọ cho y.”
Triệu Chuyết đang đắm chìm trong bi thương thì chợt nghe Mộ Dung Diễn kêu đau một tiếng, lại đưa tay che mắt, thức ăn cho cá rơi đầy trêи đất.
“Mộ Dung công tử!” Triệu Chuyết vội la lên, “Ngươi sao vậy?!”
Mộ Dung Diễn lắc đầu: “Mắt đau.”
Triệu Chuyết: “Vậy làm sao bây giờ? Ta dìu ngươi đi tìm đại phu nhé?”
Mộ Dung Diễn gật đầu.
Bọn hắn vội vàng băng qua sân sau, đụng phải Cố Lang không biết mới đi đâu về.
Triệu Chuyết: “Thiếu gia!”
Cố Lang thấy hai người thì sắc mặt không đối, nhíu mày hỏi: “Sao thế?”
Triệu Chuyết đáp: “Mộ Dung công tử đau mắt.”
Cố Lang dìu Mộ Dung Diễn ngồi xuống bàn đá bên cạnh rồi bảo Triệu Chuyết đi tìm đại phu.
“Sao đột nhiên lại đau mắt?” Cố Lang thấy trêи trán hắn rịn ra mồ hôi, chắc là vô cùng đau đớn.
“Không có gì,” Mộ Dung Diễn chống tay lên bàn đá, miễn cưỡng cười nói, “Chắc nhiều ngày không gặp ngươi nên nó nhớ ngươi.”
Cố Lang: “……” Ngươi có thể đứng đắn hơn chút được không?
Triệu Chuyết dẫn đại phu vội vàng chạy đến, Tôn Phóng nghe tin cũng chạy theo sau.
Đại phu tháo vải trắng trêи mắt Mộ Dung Diễn, xích lại gần nhìn rồi trừng mắt tức giận: “Đã bảo ngươi không thể chảy nước mắt! Mắt ngươi hiện giờ không thể đụng vào nước! Ngươi làm sao lại khóc!”
Cố Lang, Triệu Chuyết, Tôn Phóng: “……”
Mộ Dung Diễn muốn cứu vãn danh dự, “Ta không có……”
“Nhắm mắt lại!” Đại phu mắng, “Lãng phí thuốc của ta rồi, đắt lắm đấy! Người trẻ tuổi chẳng ai chịu nghe lời cả……”
Tôn Phóng lượn đến bên cạnh Cố Lang, nhìn Mộ Dung Diễn mù mắt, ngơ ngẩn nói: “Cố hộ vệ, ngươi véo ta một cái xem có phải ta đang nằm mơ không? Đại đương gia khóc? Hắn bị mù chứ đâu phải bị ngốc nhỉ?”
“Tôn Phóng!” Mộ Dung Diễn không nhịn được nữa, “Ngươi rảnh quá đúng không? Lăn vào nhà lấy tiền đi!”
Tôn Phóng dè dặt bước đi, u sầu như lão phụ thân.
Đại phu hùng hổ đổi thuốc cho Mộ Dung Diễn, dặn đi dặn lại không được khóc nữa, thà chảy máu chứ không đổ lệ.
Mộ Dung Diễn lúng túng vâng dạ.
Triệu Chuyết đưa đại phu về, Cố Lang đứng sau lưng Mộ Dung Diễn im lặng nhìn hắn.
Mộ Dung Diễn như mọc gai sau lưng, “Sao thế?”
Cố Lang dừng một chút rồi nói: “Ngươi…… gặp chuyện gì khó khăn à?”
Mộ Dung Diễn: “Không có.”
Cố Lang: “Vậy sao…… khóc?”
Mộ Dung Diễn đưa tay chỉ mắt mình: “Nó nhớ ngươi nên khóc đấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT