*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chuyển ngữ: Andrew Pastel

63.

Tôi chỉnh đốn lại bản thân một chút trong căn biệt thự cũ ở hồ Tỳ Bà, tranh thủ lúc cậu tôi đi tắm gọi điện thoại cho Đường Duệ. Tôi kể sơ mọi việc với Đường Duệ, ý kiến ​​của anh ta cũng giống như ý kiến ​​của Cục trưởng Hà, là "không có vấn đề gì lớn". Tôi cắn móng tay, hỏi anh ta có đoán được ai là người giao sổ sách tài khoản thật không; Đường Duệ nói, vũng nước cậu bước chân vào quá sâu, tôi không thể đoán được.

Tôi nói tôi cũng thật sự sợ người này, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng (*).

(*) dao kiếm ở ngoài sáng dễ né tránh, mũi tên trong bóng tối khó đề phòng, ý bảo nấp sau màn mà đánh lén thì nguy hiểm.

Tôi và Đường Duệ im lặng hồi lâu, một lúc sau tôi mới nhỏ giọng nói: "Đường Duệ, anh còn giữ đơn khởi tố vụ gian lận tín dụng ở Malaysia bốn năm trước không?"

"Có, tất cả hồ sơ đều được giữ trong kho lưu trữ."

"Anh để ý giúp tôi bên nguyên đơn xem là ai được không." Tôi rõ ràng nói.

"Cậu nghĩ là cùng một người à?" Đường Duệ hỏi tôi.

"Anh nghĩ sao?"

"Rất giống."

"Đừng quan tâm đến mấy chuyện khác, cứ kiểm tra đi." Tôi nhíu nhíu mày.

"... Được rồi." Đường Duệ chậm rãi bổ sung, "Nhưng tôi phải nói với cậu trước, dù rốt cuộc tôi tìm được ai thì cậu cũng đừng quá kích động."

"Tôi biết rồi, đừng lo."

"Trong thời gian bảo lãnh hậu thẩm, cậu cũng nên an phận một chút đi." Anh ta khẽ thở dài, "Cậu cũng không còn nhỏ bé gì nữa."

"Vâng."

Tôi ngắn gọn trả lời rồi cúp điện thoại, gãi gãi đầu mấy cái lại đi mở máy di động. Điện thoại di động của tôi tắt nguồn cả một ngày, vừa khởi động lên một loạt SMS và thông báo cuộc gọi nhỡ ùa vào, đa số đều là của bạn học và đồng nghiệp trong bệnh viện, có cả Chung Viên, Lý Học Hữu và Tiếu Nhạn Bình. Tiếu Nhạn Bình gửi cho tôi một tin nhắn văn bản lê thê sướt mướt dài như sớ táo quân, than thở khóc lóc như sinh ly tử biệt đến nơi. Ông ta nhắn, đồ nhi đừng sợ, vi sư đến thắp hương cầu phúc ở Văn Thù Viện, nếu như Phật tổ ở trên trời có thiêng nhất định sẽ phù hộ cho đồ nhi bình an vô sự trở về.

Bạch Đoạn không gọi, nhớ đến dáng anh trước khi chia tay vấp ngã đổ máu trên bậc đá, đầu quả tim tôi chợt run lên. Đôi khi tôi thực sự mong rằng Bạch Đoạn dứt khoát hơn, quyết tuyệt hơn, là anh ấy sẽ có thể lôi ra hai chữ Bạch Đoạn từ trái tim tôi xuống, cho dù dính theo cả da lẫn thịt.

Nhưng sau khi cùng anh đi qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên tôi thấy mình sợ đau.

Bạch Đoạn như một tế bào ung thư, mà tôi thì lại không muốn chữa trị.

Trương Nguyên gọi cho tôi chín cuộc gọi nhỡ lúc sáu bảy giờ. Đến tám chín giờ tối, cuối cùng anh ấy gửi cho tôi một tin nhắn văn bản, ngắn gọn súc tích, giữa mấy con chữ toát ra một sự lạnh lùng:

Nói cho tôi biết, Quách Nhất Thần có quan hệ gì với tôi? Tôi vẫn đang đợi cậu ra.

Lòng tôi nặng nề co thắt, siết chặt điện thoại, tay run bần bật như động kinh, cuối cùng cắn răng gọi lại.

Trong lúc chờ cuộc gọi, tôi vừa nghe nhạc chờ nhàm chán vừa suy nghĩ, hôm nay dù có phải bịa ra một lý do khó nghe nhất tôi cũng phải làm để lừa gạt Trương Nguyên. Bây giờ không còn có thể làm bừa mà nói gì về sự thật được nữa, không thể.

Không có ai trả lời.

Tôi ngượng ngùng cúp máy, tự hỏi xem liệu có nên gọi lại sau không. Đang do dự, điện thoại lại tự reo lên, là số Trương Nguyên. Tôi ngẩn người, cắn răng trả lời điện thoại, giọng ngọt như đường: "Ôi, Trương Nguyên, ngày hôm qua thật xin lỗi..."

"Phi Tử, là anh, Quách Nhất Thần."

Tín hiệu không tốt, giọng của Quách Nhất Thần không rõ ràng lắm, nhưng vừa nghe cả người tôi liền đông cứng lại.

"Nhất Thần?!" Tôi không thể kìm lại mà hét lên, "Tại sao anh... anh... Trương Nguyên đâu?"

"Phi Tử, nhớ kỹ cho anh." Quách Nhất Thần nghiến răng nghiến lợi, "Anh... anh... Dù thành ma, anh cũng sẽ không buông tha cho Trương Nguyên!"

"Quách..."

"Em ở lại mạnh giỏi - "

Vừa dứt câu, Quách Nhất Thần đã cúp máy.

Cả người tôi như chết lặng, phải hơn mười giây sau tôi mới hoàn hồn, luống cuống chân tay gọi lại nhưng không có ai nghe máy.

Tôi như sắp phát điên, một mình siết chặt điện thoại đi qua đi lại trong phòng khách. Mẹ nó tình huống quái quỷ gì thế này?!

"Niệm Phi," Cậu tôi chậm rãi gọi tôi trong phòng tắm, "Có rảnh không, vào lau lưng cho cậu."

"Lau, lau cái gì mà lau!" Đầu óc tôi rối bời, đầu lưỡi cũng theo đó mà từ chối trước khi não tôi kịp nhận thức đó là chuyện gì.

"Cái thằng này, có vào đây lau hay không?" Cậu cả cao giọng rống lên với tôi.

"Đừng mắng nữa, đợi con một chút! Con đang suy nghĩ... A, Vâng ạ, con đến ngay..." Tôi xốc lại tinh thần, vội vã chạy một đường vào phòng tắm, thấy cậu cả đang giữa làn hơi nước xụ mặt chờ tôi, lộ vẻ sốt ruột: "Cái thằng nhóc này dám trả treo... sao vậy, miệng vết thương bị đau à?"

"Hơi hơi ạ."

Vẻ mặt cậu cả dịu đi một chút: "Thôi được rồi, con lấy cho cậu cái khăn lông là được rồi, sạch sẽ một chút."

"Con không có khăn lông..." Tôi tìm cớ, "Hay là con ra ngoài mua cho cậu nhé?"

"Thôi, phiền phức quá." Cậu cả cúi đầu, "Lấy đỡ cái khăn nào cũng được. Đi ra ngoài giữ cửa cho cậu quấn lên."

"Không sao, để con đi mua." Tôi lùi ra sau đóng cửa lại, "Ra khỏi tiểu khu rẽ phải là có Siêu thị Hồng Kỳ. Cậu chờ con một lát."

"Này, đã bảo là không cần..."

Cậu còn chưa kịp nói xong, tôi đã tóm lấy chìa khóa phóng xuống nhà như một con thỏ. Cậu tôi vẫn đang đứng như trời trồng trong phòng tắm chờ tôi đen khăn lông về, còn tôi thì lao ra khỏi tiểu khu chặn một chiếc taxi đi thẳng đến đại viện số 3 Tiểu Tây Sương.

Tài xế taxi chở tôi nói nhiều y như Tiếu Nhạn Bình. Vừa nghe tôi đến Tiểu Tây Sương đã thao thao bất tuyệt ngồi kể hết mấy cái bất ổn xã hội vùng ven thành thị - nông thôn; Nói Tiểu Tây Sương loạn lắm, mấy cái dao kéo nằm trong diện kiểm soát được bán la liệt khắp lề đường, một mét vuông ba bốn thằng lừa đảo, đi hai mươi mét là thấy một thằng côn đồ, cậu đến đó làm gì? Công tử nhà giàu ở khu biệt thự như cậu mà đứng giữa Tiểu Tây Sương, một phố lưu manh đều sẽ nhìn chòng chọc đến cậu.

Ông tài xế kia làm tôi cảm thấy rất phiền, lúc đầu tôi còn ậm ừ dạ vâng vài ba tiếng, nhưng sau đó dứt khoát im lặng luôn. Dọc theo đường đi, trong đầu tôi cứ luân phiên chốc thì Quách Nhất Thần chốc thì Trương Nguyên, chợt nhanh chợt chậm, rối rắm lẫn lộn, khiến người ta không thể phân biệt được đâu là thiện đâu là ác. Tôi cảm thấy có điều gì đó trong lòng đã bị hai người này làm cho bối rối, mà khi tôi nhận ra được, Trương Nguyên và Quách Nhất Thần mà tôi quen khi còn nhỏ đã không còn nữa.

"Ủa, sao kẹt xe rồi? Chỗ này có bao giờ nhiều xe vậy đâu?" Tài xế nhìn nhìn phía trước, "Chúng ta có nên đi vòng qua Quảng Đình Môn không? Cậu nhìn đi, kiểu này có đến mai cũng không tới nổi đến đường cao tốc đâu!"

"Đi vòng đi." Tôi nhìn tình hình trước mặt, lòng không khỏi chùng xuống

Tiểu Tây Sương sao lại có quá nhiều xe lúc này.

"Đi vòng đến trước hay sau phố Quảng Thành Môn?"Tài xế cười nhìn tôi.

"Sau.." Còn chưa kịp nói xong, tôi thoáng thấy một chiếc xe cảnh sát nhấp nháy đèn ưu tiên phi nước đại về hướng Tiểu Tây Sương theo chiều ngược lại.

Chết tiệt! Có chuyện thật rồi!

Tôi gấp gáp tháo dây an toàn, rút ​​trong ví ra một tờ tiền cũng chẳng biết là hai mươi năm mươi ném lên ghế lái, sau đó mở cửa nhảy xuống ngay.

Tài xế sau lưng tôi la lối, không biết là thừa tiền hay thiếu tiền.

Tôi liều lĩnh chạy bộ giữa con đường đang ùn tắc, len lỏi qua mấy chiếc xe, tim tôi không ngừng đập bang bang trong lòng ngực; lúc chạy đến góc đường Tiểu Tây Sương đã thấy đèn xe cảnh sát chiếu đỏ cả một mảng, giăng dây cảnh giới vàng đen thật dài, có hai ba cảnh sát giao thông mặc áo huỳnh quang đứng ở ngã tư ra hiệu.

Ít nhất có thể nhìn thấy bảy tám xe cảnh sát tại hiện trường. Cửa một chiếc xe van đang mở, một cảnh sát đặc nhiệm từ mặc đồ đen từ trên xuống dưới đứng ở cửa cầm bộ đàm nói không ngừng. Tiểu Tây Sương vốn luôn tiêu điều bỗng trở nên sôi nổi hẳn lên, bên ngoài dây cảnh giới bu đen bu đỏ một vòng người, lan can cửa sổ mấy căn nhà lầu hai bên cũng đầy người chồm ra hóng chuyện.

Nhưng nhìn vào bên trong một chút nữa thì không thấy gì cả.

"Có chuyện gì vậy?!" Tôi vội vàng chộp lấy một người xem.

"Cảnh sát bắt người, nhìn đi." Bà dì trung niên vui tươi hớn hở chỉ chỉ bên trong, nhưng tôi không nhìn thấy gì ngoại trừ chiếc xe cảnh sát to lớn.

"Bắt... bắt ai?" Giọng tôi lại run lên.

"Tôi cũng không biết, dù sao cũng là bọn tội phạm." Bà dì xua tay, "Mà chúng ta bỏ lỡ mất phần hay ròi. Nghe nói lúc nãy có giải cứu con tin, y như phim hành động vậy."

"Cũng may là vừa rồi tôi không đi ra, vừa nãy có nổ súng đó." Một ông già bên cạnh chen vào, "Nhỡ đạn lạc trúng người thì làm sao bây giờ?"

"Có con tin vẫn nổ súng?" Bà dì lại liếc nhìn ông già.

"Hình như là bọn tội phạm nổ súng trước, cho nên mới động tĩnh lớn như vậy đó!" Ông già rất hăng hái kể lại, "Tôi đang cùng bà già nhà tôi ăn cơm xong, chuẩn bị đi ra ngoài đi dạo, mới vừa đến con phố phía sau Cổng Quảng Đình thì nghe thấy một tiếng đoàng rất lớn. Tôi còn tưởng đứa con nít nào đốt pháo, vẫn tiếp tục đi, ai ngờ ngay lập tức phát lệnh giới nghiêm. Trận bắn nhau vừa rồi lớn đến nỗi mấy con chó nguyên cả phố con nào cũng sủa!"

Tôi ngẩn ngơ nhìn lại, hai cảnh sát đặc nhiệm đứng bên cạnh dây cảnh giới liên tục ngăn đám đông hóng chuyện tiến vào. Dòng người chen chúc xô đẩy, tôi không nhìn ra đang xảy ra chuyện gì. Cả một con phố nhỏ Tiểu Tây Sương lúc này dường như vô cùng sâu thẳm, nhìn không thấy đâu là điểm cuối cùng. Tôi chen lấn đi lên đến gần sát dây cảnh giới, nhưng một lúc sau, một cảnh sát khác tiến lên ra lệnh cho đông lùi lại nhường đường. Mấy phút sau, vài xe cảnh sát từ phố Tiểu Tây Sương sâu hút nối đuôi nhau chạy ra.

Màn đêm mờ mịt, xe cảnh sát đóng chặt, tôi không nhìn thấy được gì mà lòng càng ngày càng lạnh.

Mãi cho đến khi chiếc xe thứ ba xuất hiện, tôi mới nhìn rõ một người.

"Trương... Trương Nguyên!!" Tôi không suy nghĩ hét lên tên anh, tất cả mọi người xung quanh đều quay lại nhìn tôi. Tôi không biết Trương Nguyên có nghe thấy hay không, cảnh sát giao thông bên ngoài đã dọn sạch lối đi, chiếc xe cảnh sát chở Trương Nguyên vụt qua rồi biến mất.

"Trương Nguyên!... anh... anh trở lại đây!!" Tôi như điên lên, không biết đó là cảm xúc gì, tôi không dám hỏi xem Quách Nhất Thần còn sống hay đã chết, nhưng nước mắt đã quay không thể hiểu được mà ầng ậng lên. Tôi không thương tâm, không khổ sở, cũng không có thất vọng, thậm chí tôi còn không biết rõ ràng chuyện gì đang xảy ra nhưng đã không tự chủ được mà sống mũi cay xè.

"Này, Hạ, Hạ..." Đúng lúc này, một cảnh sát ở bên cạnh bị tiếng la của tôi thu hút, vội vàng túm lấy tôi, cau mày nhìn nhìn, "Cậu có phải là....? Cái người... vừa mới bảo lãnh hậu thẩm... "

Tôi sửng sốt, theo phản xạ lùi lại mấy bước định bỏ chạy.

"Quay lại! Thằng nhóc này!" Tôi còn chưa kịp chạy, một tiếng gầm khác đã vang lên sau lưng tôi. Tôi quay đầu lại thấy Cục trưởng Hà sải bước tới bên này, xòe bàn tay to túm tôi ném vào xe cảnh sát.

"Này, mấy người thật vô lý? Tôi đã làm gì? Mẹ kiếp, đi xem náo nhiệt cũng là bất hợp pháp hả?!" Tôi vừa giãy giụa vừa mắng.

"Cậu của cậu vừa gọi điện cho tôi kể tình hình, tôi đã biết ngay cậu chạy đến đây!" Cục trưởng Hà đóng cửa xe, đi lên ghế trước ngồi, "Lái xe, tôi phải đem thằng oắt này về trước."

"Mấy người thật nhàm chán." Tôi gằn giọng, gãi gãi cổ.

"Cậu thì thú vị quá nhỉ?" Cục trưởng Hà quay mặt nhìn tôi, "Từ nay về sau yên lặng mà sống đi, cậu cả của cậu che chở cậu cũng không đễ dàng gì đâu, đừng lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện phạm pháp này." Ông ta dừng lại, vẻ mặt có chút vui mừng, "Này, để tôi nói cho cậu biết một chuyện đại sự mà Cục trưởng Nghiêm chúng tôi còn chưa được biết - Quách Nhất Thần vừa bị chúng tôi bắn chết rồi."

./.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play