*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chuyển ngữ: Andrew Pastel

62.

Tôi bị hai, ba cảnh sát kéo đi ấn dấu vân tay, kinh ngạc được Cục trưởng Hà dẫn ra khỏi phòng thẩm vấn. Cục trưởng cũng có vẻ không được vui, mặt nghiêm nghị dẫn tôi đi một đường đến văn phòng trại tạm giam, trở tay đóng kín cửa lại.

Vừa bước chân vào cửa, tôi đã nhìn thấy cậu cả đen mặt đứng trước bàn, khoanh tay nhìn ra. Tôi giật mình theo bản năng thụt lùi lại mấy bước.

"Cậu.. cậu cả, cậu đến Phù Châu khi nào...?"

"Lại đây!" Hạ Nham gầm lên như sấm.

Tôi thận trọng bước lại, còn chưa đứng vững đã bị giáng một bạt tai. Tôi đói bụng nguyên một ngày, cả người vốn cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực, vừa bị cậu tát một cái tôi té lăn một vòng lên cái ghế sô pha nhỏ ở bên cạnh.

"Mẹ nó thằng hư hỏng! Cái thằng hư hỏng này! Năm đời nhà họ Hạ đều trong sạch, tại sao lại sinh ra cái thằng hư hỏng như thế này?!" Cậu cả không đợi tôi bò dậy khỏi ghế sô pha, lao lên đá tiếp mấy cú lên người tôi, cũng không quan tâm đá trúng chỗ nào. Tôi bị ăn một cú thẳng vào mặt cũng không phải là vấn đề gì to tát, mấy vết thương cũ trên lưng tôi băng bó cả đêm chưa kịp đóng vảy lúc này cũng bị cậu đá đến nứt ra.

"Được, được rồi, Lão Hạ, anh dừng lại đi." Cục trưởng Hà ở bên nói, "Tôi biết mấy đứa dưới trướng tôi mà. Thằng nhóc này hôm qua chắc chắn đã bị quăng quật cả đêm rồi, cứ đạp xuống thế này chắc nó chết mất."

"Tôi chỉ muốn đá cho nó chết luôn đi." Cậu cả cố nén lại cơn giận, nới lỏng cà vạt ngồi cạnh tôi, "Còn anh nữa, đúng là.. Bắt vào thì thôi đi, còn bắt nó lăn lộn như vậy." Sau đó cậu túm tôi lên, kiểm tra một chút rồi vén áo len, hơi hơi nhíu mày, "Mấy người đối xử với nghi phạm thế đấy à? Đúng là một đám mặt người dạ thú."

Tôi đột nhiên bị lạnh, co rúm người lại, im lặng nhìn cả hai.

"Được rồi, Lão Hạ, chuyện này là tôi không phải, chưa kịp dặn dò cấp dưới, nhưng mà cũng không phải người của chúng tôi ra tay, chỉ xây xát một chút, về nhà dưỡng hai ba bữa là hết thôi." Cục trưởng Hà ngồi xuống chiếc ghế đối diện, nhìn tôi suy nghĩ một hồi, "Hạ Niệm Phi, tôi nói cho cậu nghe, chuyện của cậu tôi biết tất cả."

Tôi ngẩng phắt đầu lên nhìn ông. Cậu cả bên cạnh thì hừ mũi lạnh lùng.

Cục trưởng Hà nhàn nhã châm một điếu thuốc: "Bốn năm trước lúc còn chưa ngồi vào ghế Cục trưởng, tôi đã tự mình xử lý vụ án ngân hàng ngầm của Dương Thiện Đường. Tôi biết quan hệ giữa cậu và Quách Nhất Thần là như thế nào. Sau chuyện đó, tài khoản của cậu được động tay rất lớn để bảo vệ, tôi liền biết phía sau cậu có người, hơn nữa địa vị cũng không phải nhỏ, cho nên nếu không bất đắc dĩ, tôi sẽ không động đến cậu." Ông ta dừng lại, nhìn tôi thật sâu rồi nói tiếp: "Lần này cậu bị bắt, chủ yếu vì vụ Tân Hiệp Hòa. Ai đó đã trình lên sổ tài khoản thật bốn năm trước. Đã đến nước này chúng tôi cũng không thể làm ngơ mà không bắt cậu."

"Ai nộp sổ tài khoản?" Cậu cả đột ngột hỏi.

Cục trưởng Hà liếc nhìn cậu tôi, "Lão Hạ, anh hỏi câu gì nhàm chán thế."

Bất giác tôi run lên, không đoán được là ai, thật sự không đoán ra được.

"Để tôi nói rõ cho cậu biết." Cục trưởng Hà nhìn tôi, "Lão Hạ chọn tôi từ trường đại học khi anh ấy còn ở Ban Tổ chức Tỉnh ủy Đoàn Thanh niên Cộng sản, coi như có ơn nghĩa với tôi. Tuy không còn dưới quyền nhưng vẫn phải giữ mặt mũi cho lãnh đạo cũ. Vụ án năm đó, có người phía trên bảo vệ cậu, tài khoản giả không hề bị để lộ, những người liên quan nên chết thì đã chết, nên mất tích thì đã mất tích; hôm nay sổ tài khoản bản gốc đã không còn, đây chỉ là một bản sao, sức chứng minh vẫn còn hạn chế. Trọng tâm vụ án vẫn là chuyện Đinh Hiển Kiệt và người nước ngoài, không phải là vụ của cậu. Trước mắt tôi cho cậu tìm người bảo lãnh hậu thẩm. Chúng ta sẽ từ từ giải quyết mấy chuyện sau." Ông ta cân nhắc lời nói, nhìn sang cậu tôi, "Vấn đề hẳn là không lớn."

Cậu cả cười lạnh một tiếng: "Không lớn mà đi bắt người? Lá gan cũng to đấy?"

Cục trưởng Hà duỗi tay nói: "Chức trách mà, anh bảo tôi phải làm sao bây giờ? Với cả tôi cũng không nghĩ đám lính dưới tay tôi lại lớn gan như vậy, còn tưởng rằng đứa nhỏ này được phía trên bảo lãnh, chỉ cần ý tứ gây động tĩnh một chút sẽ có người đứng ra lo liệu, ai ngờ...? "

Tôi lơ đãng đan tay vào nhau. Người âm thầm bảo vệ tôi bốn năm trước là Bạch Tuấn Khanh, nháy mắt đã là bốn năm trôi qua rồi, rất có cảm giác cảnh còn người mất.

Cục trưởng Hà cau mày uống một ngụm trà, nhàn nhạt nhìn cậu cả: "Anh cũng yên tâm, cháu trai của anh không phải người thường, mấy vị quan chức cấp cao trong cục đều biết không nên động vào nó. Nhưng mà dù mích lòng tôi vẫn phải nói, anh cũng nên quản lý nó chặt vào, đừng để nó đi gây rối lung tung."

"Anh không cần lo lắng chuyện đó." Cậu cả nhàn nhạt nhướng mày, chợt quay đầu lại trừng mắt nhìn tôi một cái.

"Tôi biết anh cưng chiều nó." Cục trưởng Hà gật đầu, "Lão Hạ, tôi cũng thật tình với anh. Nếu anh thật sự muốn bảo vệ thằng bé, anh phải đưa nó về Nhai Bắc. Anh làm chính trị từ đoàn tỉnh ủy, thăng chức nhanh hơn người khác một chút, cho dù tổ chức chưa đưa anh lên vị trí chính, cái ghế số 2 của anh vẫn rất chắc chắn. Ngoại trừ thư ký, bốn đại đội đều phải nghe lời anh, anh coi như là vua một phương rồi. Anh lại không có con trai, Hạ Niệm Phi về Nhai Bắc thì chính xác là con ông cháu cha, muốn làm gì thì làm, sao lại phải ở Phù Châu chịu tội. Vụ án rửa tiền vẫn chưa kết thúc đâu, hôm nay là sổ tài khoản đây, ngày mai có khi gửi thêm cả ghi âm." Ông ta dừng lại, "Bốn năm trước Hạ Niệm Phi có quý nhân giúp đỡ, nhưng người đó rất bí ẩn, đừng nói là anh, ngay cả tôi còn không biết đó là ai. Mà lần này người đó lại không xuất hiện, anh nghĩ có đáng tin cậy không? Ra trận cũng phải là phụ tử binh (*) chứ, đúng không? "

(*)ra trận phụ tử binh: câu đầy đủ là ra trận phụ tử binh, đánh hổ thân huynh đệ, ý nói cha con ra trận thì sẽ giành chiến thắng, huynh đệ cùng chung sức thì sẽ giết được hổ, hàm nghĩa là người cùng nhà thì sẽ đáng tin cậy và đồng lòng hơn.

"Tôi biết, vốn dĩ cũng đang định như vậy." Vẻ mặt cậu cả dịu lại một chút, quay sang tôi nói, "Để nó một mình ở Phù Châu nhà chúng tôi cũng không yên tâm."

Tôi vô thức đánh mắt sang chỗ khác.

"Được rồi, bây giờ hai người quay về đi. Tôi cũng phải trở về tổng cục." Cục trưởng Hà đứng dậy nhìn tôi một lần nữa, "Tiểu Hạ, tôi cũng phải nói mấy câu khó nghe với cậu. Từ đầu đến giờ đều có người bảo vệ cậu. Nhưng chỉ có bảo vệ cậu, không có Quách Nhất Thần." Ánh mắt ông ta lóe lên, đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Tên khốn này đã hủy hoại Tiểu Tây Nam nhiều năm như vậy, mẹ nó cũng đã đến lúc nhận báo ứng."

Cậu cả giúp tôi nhận lại đồ đạc từ trại giam, mượn Cục trưởng Hà một cái xe cảnh sát "áp giải" tôi về nhà. Khi đó tôi mới biết, sau khi cảnh sát gọi điện thông báo cho người nhà theo lẽ thường, cậu đã bay suốt đêm đến Phù Châu, gạt người nhà ở Nhai Bắc là đi công tác.

Cậu cả không rành đường đi ở Phù Châu lắm, chạy qua chạy lại theo lời chỉ của tôi mới đến được căn biệt thự tôi không dùng đến bên hồ tỳ bà. Cậu không để tôi về căn ở trung tâm thành phố, cốt là để an tĩnh một chút.

"Lưng con là bị sao vậy, hả?!" Cậu bật điều hòa chính trong nhà lên, túm mấy cái lột sạch áo tôi ra, cau mày ấn vào vết thương trên lưng tôi.

"Đánh nhau với mấy đầu gấu trong trại tạm giam." Tôi cắn răng chờ cậu bôi nước oxy già lên người, trong lòng thầm nói cậu vừa đá con sấp mặt mà, quên nhanh vậy sao?

"Sao đi đâu cũng gây chuyện vậy?" Cậu lấy bông gòn nhúng nước oxy già đắp lên vết thương của tôi, tôi lập tức nghe thấy tiếng xèo xèo sau lưng, giống như tiếng miếng sắt nung nóng ấn lên thịt.

"Cái đám tâm thần kia lao vào muốn xúc phạm con, con chỉ phản kháng vì danh dự." Tôi túm lấy ống quần trên đầu gối nói đùa với cậu.

"Ồ, thế con rửa tiền cũng vì danh dự à?", Cậu cả giận dữ nói.

Tôi ngượng ngùng im miệng.

"Con cũng gan to thật, cậu chẳng hiểu sao Vi Vi có thể sinh ra một đứa con trai hư hỏng như con." Cậu cố ý nhấn mạnh miếng bông khiến tôi xuýt xoa luôn mồm. "Mẹ con cực khổ lắm mới để lại cho con nhiều tiền như vậy, sao con nỡ giày xéo đồng tiền của mẹ như thế hả? Quách Nhất Thần là người để con qua lại sao?" Rửa xong, cậu ném miếng bông gòn, vắt chéo chân, bắt đầu ngồi trên sô pha mắng. "Nếu con là con trai của cậu, cậu đã rút súng bắn chết từ lâu rồi, còn giữ ở đây để hại nước hại dân?! Ôm một núi tiền rồi còn đi tẩy cái tiền gì nữa?!" Thiếu tiền hả? Con có thiếu tiền không? Thiếu tiền còn không biết tìm cậu đòi?! "

Tôi ngẩng đầu không dám hé răng. Đối với tôi, rửa tiền cũng giống như hồi ức thanh xuân, nhắc đến nó, tôi có thể nhớ lại rất nhiều kỷ niệm vui buồn. Tôi nghĩ đến Quách Nhất Thần, đến Trương Nguyên và Bạch Đoạn; nháy mắt ấy, rất nhiều bóng dáng thanh xuân niên thiếu vụt qua tâm trí tôi, nhưng tất cả đều biến mất nhanh chóng.

Cậu vuốt vuốt ngực, đưa tay chỉnh điều hòa lên thêm vài độ. "Phía sau rốt cuộc còn có bao nhiêu người. Ai bảo vệ con, ai hại con con có đoán được không?"

Tôi biết Bạch Tuấn Khanh đã bảo vệ tôi, nhưng theo trực giác, tôi không nghĩ rằng mình nên nói với cậu; điều quan trọng là ai là người đã cung cấp sổ tài khoản thực của ngân hàng. Tôi suy nghĩ một hồi, cảm thấy ai cũng rất khả nghi, rồi lại ai cũng không phải. Tôi từ từ hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, chợt rùng mình - cảm giác bị âm thầm nhìn trộm này thực sự rất sởn tóc gáy.

"... Con cũng không biết." Tôi lắc đầu chậm rãi.

"Đầu óc gì phát chán!" Cậu cả không nhịn được đưa ngón tay di di đầu tôi mấy cái, di xong rồi lại dựa vào lưng ghế sô pha, "Con còn trẻ tuổi, làm cái gì cũng nóng nảy bộp chộp. Con nhớ cho kỹ lời cậu dặn, sau này đừng có làm mấy chuyện thiếu suy nghĩ rồi ảnh hưởng đến tương lai." Cậu nói xong thì nhắm mắt lại, vẻ mặt có chút mệt mỏi, một lúc sau mới mở mắt ra nhìn tôi: "Vũng nước con giẫm phải ở Phù Châu đúng là thật sâu."

"Cậu, đừng lo lắng quá, con... sẽ không sao đâu." Tôi không nhịn được gối đầu lên đùi cậu, nhìn kỹ gương mặt cậu, Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy cậu không còn trẻ nữa, dù không cười khóe mắt hiện lên những nếp nhăn mờ nhạt, cơ mặt hơi chùng nhão, từng chi tiết trên khuôn mặt đều lộ ra vẻ phong sương mệt mỏi, lạnh lùng, nhưng cũng có một chút hiền dịu.

Cậu cả nắm lấy tay vịn ghế sô pha trầm ngâm nhìn tôi một lúc, "Cậu đến Phù Châu dưới danh nghĩa đi khảo sát, hồ sơ thủ tục một đống sơ hở. Cậu chỉ có thể ở đây thời gian ngắn thôi. Chờ chuyện này lắng xuống, con giải quyết mấy bất động sản trong tay rồi theo cậu quay lại Nhai Bắc."

"Quay lại Nhai Bắc?" Tôi cau mày, "Không thể nào, con vẫn còn là nghiên cứu sinh, tất cả hồ sơ học tịch đều ở Phù Châu."

"Cậu không thể để con ở Phù Châu nữa." Cậu khẽ liếc nhìn tôi, "Chỉ là điều chỉnh hồ sơ học tịch thôi, con nghĩ cậu làm được hay không làm được."

--

Cục trưởng cảnh sát Hà cũng có một bộ riêng á, tên là "Lặng thầm cạnh bên", cục trưởng kèo trên, niên thượng, khụ.... luận loan... khụ.... với cháu ruột...khụ khụ..... hơn nhau 12 13 tuổi gì đó.

Giới thiệu một chút luôn, hệ liệt này tên là "Chuyện ở Phù Châu", xoay quanh về những người trong giới có chức có quyền và được kính trọng trong xã hội như luật sư bác sĩ cảnh sát quan chức.... Địa điểm là Phù Châu of course =)) Gồm có 3 quyển:

Khi ta nói lời từ biệt với thanh xuân: Cao Phục Cận x Đường Duệ (tổng giám đốc doanh nghiệp nhỏ x luật sư dân sự)

Hô hấp lần thứ hai: Hạ Niệm Phi x Bạch Đoạn (bác sĩ x bác sĩ)

Lặng thầm cạnh bên: Hà Mục x Hà Tấn Ninh (cảnh sát trưởng x luật sư hình sự)

Hiện thì mình đã quyết định sẽ múc bộ của Đường Duệ =))) Còn bộ còn lại thì chưa biết tại thấy luận loan cũng cấn quá =)))

./.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play