Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
Rời tiệc rượu, Đường Quả chạy đến trước Lâm Dật Thỉ cười tươi rói, "Anh Lâm, anh hai em nói anh là người tốt, em có thể đi chơi với anh."
Đường Tranh đi sau nghe được câu của cô, cảm thấy vô cùng hạn hán lời.
Con nhóc ngu xuẩn này, bị ba mẹ chiều hư quá rồi. Anh nói ai là người tốt thì người đó là người tốt thật hả?
Anh nói là người tốt thì có thể tùy tiện đi chơi cùng người ta được hả?
Đường Tranh không hiểu vì sao mình lại cảm thấy khó chịu.
Dù sao thì cô em gái này của anh thật sự là ngu đến phát sợ, không giống như là được ba mẹ dạy dỗ tử tế.
Mi Đường Tranh nhíu lại, cảm thấy Lâm Dật Thỉ càng ngày càng không vừa mắt, dù ban đầu còn cảm thấy gã khá là tốt.
Nhưng mà đúng là tự dưng cảm thấy gã không tốt thật. Không đẹp trai bằng anh, không cao bằng anh, trí thông minh chắc chắn không có tuổi so với anh. Lại còn cái bộ dáng tử tế lịch thiệp kia nữa, nhìn giả tạo bỏ xừ.
Đường Tranh cười lạnh, mấy thằng chó này thích nhất là lừa tình các cô gái trẻ.
Nếu tương lai kết hôn, Tiểu Quả nhà anh đơn thuần ngây thơ như thế, khẳng định là sẽ bị lừa đến mất trắng.
Anh nhếch môi lên, thâm trầm nhìn chằm chằm vào Lâm Dật Thỉ.
Lâm Dật Thỉ cảm giác được ánh mắt của Đường Tranh, cảm thấy khó hiểu.
Cuối cùng, gã cho rằng chắc Đường Tranh thấy mình ưu tú, có thể thành em rể nhưng đồng thời cũng vì gã đoạt mất em gái nên nhìn mình vừa yêu vừa hận.
Nghĩ thế nên gã tiến tới chỗ Đường Tranh chào hỏi.
"Tổng giám đốc Đường yên tâm, lúc đi chơi, tôi sẽ chăm sóc Tiểu Quả thật tốt."
"Tiểu Quả, về."
Đường Tranh không quan tâm đến Lâm Dật Thỉ, nắm lấy tay Đường Quả, dắt cô vào trong xe, đóng cửa xe, cứ một mạch như thế. Thoạt nhìn qua cửa sổ thấy gương mặt cứng đờ của Lâm Dật Thỉ anh mới cảm thấy thỏa mãn chút chút.
Lâm Dật Thỉ là cái thá gì!
Nếu không phải anh đưa Tiểu Quả đến, gã mới có cơ hội làm quen với Tiểu Quả à?
Dám trước mặt anh dõng dạc tuyên bố muốn đưa Tiểu Quả đi chơi, còn chăm sóc tốt cho Tiểu Quả?
Tiểu Quả nhà anh là công chúa nhỏ của nhà họ Đường đấy, ai đủ tư cách chăm nổi?
Đường Quả cực kì tò mò nhìn con người âm tình bất định bên cạnh khi thì căm hận ghét bỏ, khi lại cười cười.
Đường Tranh bừng tỉnh, nhìn thấy cô chống cằm nhìn mình.
Anh có chút mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, ra vẻ bình tĩnh cầm sách lên đọc.
"Anh, anh đúng là thiên tài mà."
Đột nhiên nghe thấy cô khen, Đường Tranh không biết mình lại cười lên lúc nào. Anh thầm nghĩ, mắt con nhóc này cũng khá tốt, không bài xích lắm.
"Anh có thể đọc ngược sách được."
Đường Tranh: "..."
Hệ thống: [ Ahahahahahaha ...]
"Em cứ nghĩ là người đọc sách ngược như nước chảy mây trôi chỉ có trong truyền thuyết thôi chứ, ai ngờ được thấy tận mắt rồi." Nhìn ánh mắt sùng bái của cô, Đường Tranh không biết mình nên tiếp tục đọc sách hay quay ngược sách lại.
Anh đỡ trán. Quả nhiên, công chúa nhỏ của nhà họ Đường bị chiều hư rồi.
Khi còn nhỏ biết được dự tính của ba mẹ, anh vẫn luôn cố gắng đọc sách. Mười tuổi học hết chương trình cấp ba, lại dùng thêm hai năm nữa học hết chương trình đại học, mười hai tuổi thành công đạt nguyện vọng đi du học.
Anh cố gắng như thế để không bị người khác sắp xếp nhân sinh của mình và tránh mặt công chúa nhỏ của nhà họ Đường.
Không nghĩ sau khi tách ra lâu như vậy, lúc quay lại, Đường Quả vẫn thân cận với anh như cũ. Nếu là một cô gái thông minh, khẳng định rằng sẽ nhận ra được thái độ lạnh nhạt của anh.
"Anh ơi, anh Lâm bảo là mai đưa em đi chơi đấy."
Đường Tranh đang suy nghĩ về quan hệ của mình với Đường Quả, đột nhiên nghe được câu của cô, gương mặt trầm xuống.
________
Editor: A ha ha ha ha A Tranh vầy mà cũng đáng yêu quá nha~