Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
"Hôm nay cô nghỉ, đừng đi đâu. Tối nay tôi sẽ về sớm. Nếu cần thiết, tôi sẽ cho người tùy lúc đến đón cô."
Lãnh Duệ buông một câu xong cầm công văn đi luôn.
Nội tâm Lãnh Tử Việt chấn động, tối nay về sớm?
Còn tùy lúc đón người?
Trời ạ, Tiểu Quả thành người phụ nữ của ba gã rồi?
Gã nhìn hợp đồng, âm nhạc Tinh Vân.
Tiểu Quả vì hợp đồng với Tinh Vân nên mới theo ba gã? Thậm chí còn, còn đến mức...
Lãnh Tử Việt thống khổ vò đầu bứt tóc, "Tiểu Quả, coi như em trách anh, oán anh, cũng đừng dày vò bản thân như thế."
Đường Quả nhìn Lãnh Tử Việt đang không muốn sống, cảm thấy thật nhức mắt. Cô hớp một ngụm sữa bò, nhắc nhở, "Anh đi đòi tiền, có phải là trả nợ cho tôi không? Lãnh Tử Việt, anh còn thiếu tôi hai nghìn vạn."
"Tiểu Quả..."
Đường Quả nhìn tấm chi phiếu kia, "Không phải trả cho tôi à?"
Tâm thần Lãnh Tử Việt khổ sở, đẩy chi phiếu đến trước mặt Đường Quả, "Vốn là để trả cho em."
"Tiểu Quả, tại sao em lại làm như thế?" Lãnh Tử Việt áy náy, "Nếu vì chia tay với anh mà em bị đả kích, em có thể tìm đến anh, trả thù anh được mà. Tại sao phải tự hạ thấp bản thân, coi mình thành hàng hóa bán ra ngoài như thế?"
Đường Quả cầm chi phiếu trong tay, nghe được câu này liên giương mắt lên, hờ hững, "Trả thù thế nào cũng được?"
"Đúng, chỉ cần sau này em không hành hạ bản thân nữa, em muốn xử anh thế nào cũng được, anh chấp nhận hết."
"Đã nhớ." Đường Quả mỉm cười. "Tôi no rồi, anh cứ việc dùng bữa."
"Tiểu Quả, ba anh không phải người tốt, qua hai ngày sẽ đuổi em ra khỏi biệt thự, em tự tính toán một chút đi. Coi như em kí hợp đồng với Tinh Vân rồi, ba anh mà không còn hứng thú với em nữa, hợp đồng cũng chỉ là đồ bỏ."
Nhưng mà Đường Quả đã đi lên tầng, hướng về phía phòng của Lãnh Duệ. Lãnh Tử Việt tầm này còn nghi ngờ gì nữa, hai người đã có quan hệ rồi.
"Tiểu Quả," gã gọi với theo bóng lưng sắp biến mất của cô, "Đừng tùy hứng nữa, khi em rời đi nhớ tìm đến anh. Em muốn làm ngôi sao ca nhạc, anh sẽ giúp em."
Đường Quả quay đầu lại, cười một tiếng, "Không cần, ba anh so với anh lợi hại hơn nhiều."
"Đẹp trai nhiều tiền, đã thành công lại còn có mị lực, cực kì hấp dẫn đó."
Lãnh Tử Việt đương lúc muốn nói thêm thì di động của gã kêu lên. Nhìn thấy thông tin trên màn hình, gã không đối đáp với Đường Quả nữa, vội vàng nghe điện thoại.
"Kỳ Kỳ, sao mới sớm ra đã gọi cho anh rồi?"
"Tử Việt, anh ở đâu?"
Lãnh Tử Việt nhìn cầu thang, đã không còn ai ở đó. Gã thở dài, "Anh về nhà. Kỳ Kỳ, có chuyện gì không?"
Vừa mới nói xong, thanh âm mềm yếu nhu mì của Đường Quả vang lên, giống như là chưa tỉnh ngủ, "Tử Việt, ai gọi điện cho anh đấy?"
"Tử Việt, anh có phụ nữ ở bên ngoài?" Đường Quả trừng mắt nhìn, khóe miệng nhếch lên giống như đang cười, một nụ cười đầy ác ý.
Thanh âm dù nũng nịu giống như đang giận dỗi bên cạnh Lãnh Tử Việt, nhưng trên thực tế, Đường Quả cách gã rất xa, căn bản là thân mật bằng niềm tin.
Cả người Lãnh Tử Việt cứng nhắc, đầu dây bên kia, thanh âm của cô khiến Lục Kỳ tỉnh táo lại.
"Lãnh Tử Việt, cô ta là ai?"
"Tôi rất thất vọng về anh. Tôi cứ tưởng anh không giống với người khác, ai ngờ đâu vẫn là Lục Kỳ tôi mắt mù."
Đầu dây bên kia ngay lập tức báo máy bận, không hề cho Lãnh Tử Việt một cơ hội nào để giải thích.
"Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ..."
Lãnh Tử Việt sốt ruột đi đi lại lại, cuối cùng thì ném một ánh mắt trách cứ về phía Đường Quả, vội vàng chạy ra khỏi biệt thự.