Editor: Phong Nguyệt

CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_

Câu trả lời của Trần Việt Sinh đương nhiên không thể hài lòng fan hâm mộ.

Fan cuồng dò ra được chuyến bay của Đường Quả, trực tiếp đi sân bay đón người.

Kết quả, Đường Quả vừa xuống máy bay đã bị một đám đông bao vây.

"Quả Quả, tại sao phải giải nghệ?"

"Quả Quả, hôm nay nhất định phải cho chúng em một lời giải thích."

Fan hâm mộ hùng hùng hổ hổ, dường như Đường Quả không giải thích sẽ không được thả đi.

Cô tháo kính râm xuống, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, vẫn là nụ cười ngọt ngào như cũ. Nhưng mà, gương mặt kia lại gầy như thế. Fan chú ý tới tay cô, cũng không có chút thịt nào.

Nhìn cô ốm yếu như vậy, dù có giận đến đâu bọn họ cũng không nỡ xả ra.

"Quả Quả, chúng em không nỡ bỏ chị."

Đường Quả hơi cười, "Trong giới âm nhạc này tôi rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, làm bạn với mọi người không phải chỉ là các ca khúc của tôi thôi sao?"

"Cả đời tôi cùng người ta hợp tác viết mấy trăm bài hát, dừng ở đây thôi. Tôi đã phí sức quá rồi, rất mệt mỏi. Từ nay về sau chỉ có bài hát của tôi ở lại với mọi người."

"Mặc dù tôi giải nghệ nhưng bài hát của tôi vẫn còn đó,cũng không khác lắm đâu. Đúng rồi, ngày chín tháng chín năm nay tôi sẽ mở concert cuối cùng trong nước, hai mươi bài mới nhất, tôi sẽ hát để tạm biệt mọi người."

"Quả Quả..."

Đường Quả nhìn fan không tình nguyện tránh ra, "Mấy năm nay lúc rảnh rỗi tôi có viết một cuốn sách, chẳng mấy chốc sẽ xuất bản, hi vọng lúc đó sẽ được mọi người ủng hộ."

Fan nghe thấy có sách, mắt sáng lên.

"Quả Quả, chị lui khỏi giới âm nhạc là muốn đầu quân cho bên văn học hay sao?"

"Nói thế này, mai kia có thể vừa nghe nhạc của Quả Quả, vừa đọc sách của Quả Quả rồi."

"Nói thật thì cũng không phải không chấp nhận được. Tôi đếm rồi, mấy năm nay, số bài hát của Đường Quả lên đến năm trăm bài. Thêm hai mươi bài nữa, vừa vặn là năm trăm hai mươi bài."

"Oa, đây là Quả Quả biểu hiện yêu thương chúng ta đấy, không tại sao lại là số 520 chứ?"

Trong lúc fan tự bổ não, Vưu Ngọc tranh thủ đưa Đường Quả đi.

Đến khi bọn họ tỉnh lại thì suýt nữa rơi máy điện thoại trong tay. Không ai nhớ hỏi sách Đường Quả tên gì rồi.

Nhưng mà không sao, Đường Quả nói sách sắp xuất bản, không cần lo.

...

Đường Quả vừa ra khỏi sân bay đã thấy một người đàn ông đang chờ mình.

Cô cười lên, bước nhanh về phía hắn. Chỉ là, khi đứng trước mặt hắn, cô cũng chỉ nhìn, không có làm gì quá phận.

"Lãnh Duệ, em rất muốn ôm anh."

Nghe thanh âm tiếc nuối của cô, tim Lãnh Duệ co thắt lại.

Hắn mở cửa xe, "Đi thôi."

Đường Quả ngồi xuống, Lãnh Duệ nắm chặt tay, định đi về phía một xe khác. Lúc này, Đường Quả lên tiếng.

"Lãnh Duệ, hôm nay có thể ngồi chung với em không?"

Hắn dừng bước, quay đầu lại. Qua cửa xe, hắn không rõ biểu cảm trên mặt cô.

"Em đùa thôi." Giọng cô truyền ra, "Tài xế, lái xe đi."

Xe khởi động, Lãnh Duệ đang muốn mở cửa xe cũng dừng lại, đi về một chiếc xe khác.

"Nhanh lên, mau đuổi theo, đi song song với cô ấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play