Editor: Phong Nguyệt

CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_

[Cho nên, trước đó hắn ném Lãnh Tử Việt vào trong cô nhi viện, rồi nhân lúc anh ta bị người khác bắt nạt thì đưa trở về, để anh ta cảm động rơi nước mắt. Hắn còn nghĩ kế hoạch để Lãnh Tử Việt hiểu lầm rằng hắn cần một người thừa kế.

Trên thực tế, hắn đã lập di chúc từ lâu. Sau khi hắn chết, tài sản của hắn sẽ quyên tặng ra ngoài hết sạch, Lãnh Tử Việt đến một cắc cũng không có.

Ngay cả biệt thự của hắn, chỉ cần là của hắn đều đem đi bán đấu giá hết, tóm lại là không cho Lãnh Tử Việt một xu nào.]

Nó run run, [Kí chủ, cô thấy rồi mà, bình thường mỗi khi Lãnh Tử Việt đòi tiền, Lãnh Duệ không bao giờ nói gì, trực tiếp đưa luôn. Hắn muốn Lãnh Tử Việt có thói quen sinh hoạt của người giàu, càng giàu có, càng thoải mái, về sau nghèo đi sẽ sống không quá nổi một ngày.]

Đường Quả cười nhẹ, "Tàn nhẫn như thế, thật đáng để học tập. Xem ra ta nhẹ tay quá rồi."

"Đúng là tấm gương tốt."

Hệ thống: [Kí chủ, cô... cô...]

[Thôi. Kí chủ à, thế giới này cũng sắp đóng băng rồi, điều duy nhất tôi muốn nói là cô chiều Lãnh Duệ một tí, tránh để hắn biến thái hơn.] Hệ thống khủng hoảng. Lãnh Tử Việt phá phách như thế, nhưng so với kí chủ nhà nó thì đúng là không bằng con tép dính trên mép con mèo.

Đường Quả không thèm quan tâm, cười cười, "Cứ tự nhiên, tổn thương nhau thì sao? Dù gì cả hai cũng chỉ là pháo hôi thôi."

[Vì Lãnh Tử Việt, có lẽ Lãnh Duệ sẽ không chính thức kết hôn với cô. Xem ra nguyện vọng được thịt Lãnh Duệ của cô không thành rồi.]

Hệ thống không biết đang cười trên nỗi đau của người khác hay là thật lòng tiếc cho Đường Quả, [Ai bảo bạn trai cũ của cô là Lãnh Tử Việt chứ. Anh ta thừa nhận rồi, cô cũng không phủ nhận. Mà phủ nhận vô ích, Lãnh Duệ tra phát ra ngay.]

Cuối cùng nó yếu ớt phát biểu tiếng lòng, [Nói thật thì cả nam nữ chính lẫn vai phụ hiện tại đều hỏng hết rồi, thời gian sắp tới cô đừng gây chuyện nữa, cứ việc ăn ngủ chờ chết thôi.]

"Thiểu năng, mi thay đổi rồi đấy. Ngày trước mi luôn thúc ép ta nghiêm túc làm nhiệm vụ, không được từ bỏ cơ mà nhỉ? Làm sao thế, gần mực thì đen gần đèn thì sáng hay tự giác ngộ tư tưởng rồi?"

Hệ thống bất đắc dĩ, có một kí chủ thích kiếm chuyện thế này, nó không thay đổi mới là lạ.

"Khai thật đi, mi sợ ta biến mất đúng không? Biến mất khỏi mấy thế giới này ấy?" Đường Quả nhắm mắt lại. Lời vừa nói ra khiến hệ thống toát mồ hôi lạnh, nếu như nó có thể toát mồ hôi.

Nó không dám ho he gì, càng nói sẽ càng hỏng.

"Không cần sợ, ta sẽ không làm gì mi." Đường Quả lười nhác, "Nhưng, nếu như mi biết ai đứng sau giở trò với ta, thay ta chuyển lời rằng, có bản lĩnh cứ để ta xuyên liên tục đi, đừng để ta ra ngoài được, nếu không, chịu chết."

Ngâm nước khoảng một giờ, da đã nhăn hết lại. Đường Quả cảm thấy phòng tắm bị mở ra, mới đứng dậy từ trong bồn tắm.

Cô xoa đầu, tay không tự chủ được mà tìm máy sấy đưa cho Lãnh Duệ. Cảm giác con ngươi đen nhánh nhìn mình giật giật, không có ý đưa tay ra, cô đột nhiên bật cười, cầm máy sấy ra xa để sấy tóc.

Thói quen thực đáng sợ, ở chung mấy tháng, mỗi lần gội đầu xong, Lãnh Duệ sẽ sấy tóc giúp cô. Nhưng từ bây giờ trở đi thì chắc không được rồi.

Tóc khô, cô phát hiện ra giường lần trong lần ngoài bị thay đi hết, nhưng không có ý kiến gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play