Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d _phongnguyetnguyet_
"Bạc Linh Nhi cũng không phải Lâu di nương, nàng ta có tu vi. Chẳng qua là bị hạ dược nên không thể phản kháng được. Chờ đến khi dược hết tác dụng, nàng ta cầm kiếm chém liệt nhị công tử, khiến hắn ta đứt gân tay gân chân, chỉ còn lại một hơi thở."
Khóe miệng Dạ Chu nhếch lên, rất đẹp mặt. Áo đỏ trên người chàng khiến chàng càng thêm đẹp.
"Sau đó nàng ta nhân lúc không ai chú ý đào tẩu, có lẽ biết rằng nếu về nhà họ Bạc thì nhà họ Bạc cũng sẽ không bảo vệ, còn có thể bị phế tu vi. Nàng ta oán Đường Hoan, thông minh lựa chọn đào tẩu, hơn phân nửa là chờ thời cơ trở về tìm Đường Hoan báo thù."
Dạ Chu nói xong thấy mắt Đường Quả lóe lên, thì thầm bên tai cô, "Ta đã cho người theo dõi nàng ta, thuận tiện lau sạch sẽ dấu vết, đảm bảo nhà họ Bạc lẫn hầu phủ cả Đường Hoan không tìm ra được. Nàng muốn lợi dụng nàng ta thế nào?"
"Cứ nói đi, ta làm tất!"
Chuyện xấu mất giá thế này cứ để chàng làm là được rồi. Giúp em họ làm chuyện xấu là vinh hạnh của chàng đấy.
Đôi mắt đào hoa chớp chớp, dường như muốn quyến rũ nữ tử trước mặt. Bộ dáng chờ mong của chàng khiến Đường Quả bật cười. Cô ngứa tay, muốn chọt trán chàng một cái.
"Nàng có thấy ta đẹp trai không?"
Biết câu tiếp theo của chàng sẽ là ta đẹp như thế, chi bằng nàng mang về nhà đi, thích nhìn lúc nào thì nhìn, Đường Quả nhẹ nhàng đẩy chàng ra. Thành thân ấy hả, không thể nào. Cả đời cũng không thể.
"Anh họ cứ cho nàng ta một cơ hội trưởng thành."
Khóe miệng Đường Quả mấp máy, "Để nàng ta trưởng thành nhanh chút, ít nhất là phải nhanh hơn Đường Hoan, cao hơn Đường Hoan là được."
Đã hại cô rồi, làm gì có chuyện cô cho Bạc Linh Nhi trả thù dễ như thế. Còn Đường Hoan nữa, tương lai thế nào cũng phải hưởng thụ đi.
"Ý hay. Nàng nghĩ giống hệt ta."
"Em họ, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?"
Đường Quả cười không nói, đương nhiên là đi tìm cơ duyên của nguyên chủ. Ở thế giới này, nếu cô không chọn đi thế giới tiếp theo thì có để sống đến vài trăm năm, cũng tương đương với tuổi thọ của nguyên chủ.
Cô không định đi thế giới tiếp theo. Ở đây rất thú vị. Ngoại trừ người nhà họ Đường ra thì thế giới này không tệ lắm.
Hệ thống mở miệng, [Là anh họ không tệ đi. Kì chủ, rõ ràng là cô đang thèm tình của anh họ.]
"Thì làm sao?"
Hệ thống khó nói, kí chủ đã vô liêm sỉ lên rồi thì không đỡ được.
"Ai không tham lam một mảnh tình chân thành đâu?" Đường Quả thấp giọng nói chuyện, "Ta tham thật đấy, mi không hiểu ta à?"
"Đã đi qua bao nhiêu thế giới rồi, ta không nhớ rõ nữa. Có đôi khi ta nghĩ, cứ tiếp tục thế này sẽ ra sao, liệu có cái kết hay không?"
Đột nhiên cảm thấy Đường Quả mờ mịt, hệ thống có chút không đành lòng, muốn nói mà lại không biết nên nói gì. Nó không thể đáp lại cô, nó cũng không biết vì sao phải trải qua những chuyện này.
"Trong ngàn vạn thế giới nhỏ, cảm nhận được một hai trái tim chân thành, ta cảm thấy mình vẫn nên tồn tại." Nụ cười của Đường Quả nhu hòa, "Mi hỏi ta vì sao ta muốn hắn yêu ta thì hắn sẽ yêu ta nhỉ?"
"Bởi vì, ta lấy tâm đổi tâm."
"Sau mỗi thế giới, ta phải đi Thiên Tuyền nằm mất mấy ngày. Trả giá có hơi mệt, ta cần thời gian để quên đi."