Editor: Phong Nguyệt

Chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d _phongnguyetnguyet_

"Vân Tư, sao rồi?"

Về Đường phủ đối mặt với ánh mắt trông mong của Đường Hạo Huy, Bạc Vân Tư nhớ đến nỗi nhục trong cung, càng thêm tức giận.

Bà ta vẫn duy trì tư thế của một tiểu thư, chán ghét nhìn Đường Hạo Huy, "Con gái tốt của ngươi muốn ta cầu nó. Đường Hạo Huy ngươi ác, sinh con ra cũng ác. Bạc Vân Tư ta rất hối hận, sao ta lại có thể gả cho ngươi được nhỉ."

"Ta sao có thể chọn ngươi được."

Bạc Vân Tư thất thần, "Rõ ràng ta giỏi hơn chị. Từ cầm kì thi hoa cho đến thiên phú rồi ngoại hình, chị ta cũng không bằng được ta. Ta ở Tiên Bình thanh danh rất tốt, rất nhiều người ái mộ ta, sao ta lại chọn ngươi được nhỉ?"

Sắc mặt Đường Hạo Huy kém đi. Bạc Vân Tư kệ lão, ngây ngốc bế quan.

Hầu phủ thấy Đường Hạo Huy không giúp gì được, cuối cùng kéo nhau tiến cung, yêu cầu thấy Đường Quả.

Dạ Chu đã dặn dò, bất kì ai có quan hệ với Đường Hạo Huy và hầu phủ đều trong danh sách đen, không được đi vào.

Phu nhân hầu phủ có lẽ yêu con thật lòng, lôi kéo một đám nữ quyến quỳ trước cửa cung, "Đường nhị tiểu thư, ta van cô, ta cầu cô, giúp Tụng Nhi nhà ta một chút được không?"

"Cô muốn ta làm gì cũng được, dập đầu bao nhiêu cái cũng có thể. Chỉ cần cô cứu được con trai ta, yêu cầu gì của cô ta cũng chấp nhận."

Hành động của phu nhân hầu phủ kéo bao nhiêu người đến hóng hớt. Cửa cung vốn vắng vẻ giờ chật kín người.

Chuyện phu nhân với nữ quyến hầu phủ quỳ trước cửa cung mau chóng truyền khắp Bình Thành.

"Đoán xem đích tiểu thư nhà họ Đường có đáp ứng hay không?"

"Để xem đã."

"Cha ruột còn không nói hai lời đã quẳng ra ngoài, bọn họ sẽ chấp nhận yêu cầu của hầu phủ chắc?"

Người người trầm mặc. Đúng, dạo gần đây theo lời đồn đãi thì vị này không thể chọc vào được.

Giờ ngọ, mặt trời lên trên ngọn sào, cả một đám người hầu phủ quỳ bên ngoài, cửa cung vẫn không mở ra.

Phu nhân hầu phủ dường như không thể chống đỡ được.

"Đường nhị tiểu thư, tốt xấu gì cô cũng ra nhìn ta một chút. Cô thương ta làm mẹ đi."

Nhưng mà vẫn không ai để ý bà ta.

Phu nhân hầu phủ mơ màng, lúc đầu bà ta cứ nghĩ gióng trống khua chiêng như thế, Đường Quả sẽ không từ chối. Nhưng cả nửa ngày trời rồi cũng không thấy gì cả.

Mãi đến khi mặt trời xuống núi, Đường Quả mới xuất hiện.

Phu nhân hầu phủ tuy cảm thấy mệt mỏi, nhưng nghĩ con trai có thể khôi phục, bà ta cảm thấy chịu khổ cũng đáng.

"Bà nói ta muốn bà làm gì cũng được?"

Mọi người đang định bỏ đi thấy Đường Quả xuất hiện, vội cảm thán, vẫn là nên ở lại ăn dưa đi.

Lần nào đứng gần đích tiểu thư nhà họ Đường cũng có dưa ngon để ăn.

"Phải."

Phu nhân hầu phủ thấy chết không sờn khiến vài người có chút rung dộng.

Đường Quả hơi cong môi. Động tác hư hỏng quen thuộc này khiến tim Dạ Chu đập thình thịch.

Làm sao bây giờ, chàng thích em họ hư quá đi. Em họ hư hỏng là chàng thích nhất.

"Phu nhân đúng là một bà mẹ tốt."

Phu nhân hầu phủ không hiểu thâm ý của cô, chỉ nghĩ là cô cảm thán tình cảm của mình với con trai.

"Đường nhị tiểu thư có yêu cầu gì cứ nói đi, ta nhất định sẽ làm được."

Gương mặt xinh đẹp của Đường Quả lộ ra một nụ cười. Nhìn qua thì rất đẹp, nhưng nhìn kĩ lại cảm thấy cực kì quỷ quái, còn mang theo vài phần âm trầm khiến người ta lạnh gáy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play