Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên w.a.t.t.p.a.d _phongnguyetnguyet_
Đường Quả tùy tiện ném bình ngọc lên mặt bàn. Ba giám khảo vội vàng cẩn thận nâng lên, mở ra xem.
Mười viên!
Cách thức không có gì khác người, đây thật sự là thiên phú?
Lúc đó, Đường Hoan đang luyện lò thứ hai.
Ả không để ý đến chuyện xung quanh, một lòng chăm chú luyện đan. Kết quả là ả luyện ra được một lò chín viên phẩm chất cực phẩm. Kết quả này khiến ả mỉm cười.
Với thiên phú của ả, mượn không gian luyện dược ra được chín viên cực phẩm đã là quá mức mong đợi.
Sợ Đường Quả ảnh hưởng đến mình, ả cố tình không ngó sang bên kia một chút nào.
Nhưng khi đưa phần linh dược thứ hai vào trong lò, ả không nhịn được lại nhìn sang Đường Quả. Cuối cùng là ả hối hận không kịp.
Ả chỉ thấy một người không thèm để ý xung quanh, mặt mày hất ngược lên trời, khóe miệng cong lên, đáy mắt cười ngạo nghễ, động tác như nước chảy mây trôi cho từng viên đan dược vào trong bình ngọc.
Một giám khảo vẫn giữ nguyên tư thế cầm bình, ngây ngốc quan sát động tác thuần thục của Đường Quả. Hai vị còn lại cũng không thèm chớp mắt lấy một cái, sợ bỏ lỡ mất một động tác nào.
Bình ngọc đặt trên bàn, ba người vội giật đến tay. Nhìn bên trong vẫn là mười viên cực phẩm trong suốt mượt mà như cũ, răng môi run rẩy, không nói nên lời.
Họ nhìn Đường Quả, xém nữa muốn quỳ.
Đường Hoan ổn định tâm lí không muốn đi xem nữa. Đúng lúc, một giám khảo lên tiếng khen ngợi, "Đường nhị tiểu thư luyện dược còn trên cả thiên phú, cho tới bây giờ không ai có thể siêu việt như tiểu thư."
"Đúng vậy, cùng một cách mà luyện dược còn ít thời gian hơn, hai phần linh dược thì cả hai đều thành đại viên mãn đan dược cực phẩm."
Ban giám khảo không tiếc dùng đủ lời có cánh để khen Đường Quả. Nếu không cố kị thân phận, hẳn họ đã quỳ lạy cô rồi.
Đường Hoan đơ người, quên béng mất mình vẫn đang luyện đan. Đầu ả ong ong, không nghe được người ngoài đang nói cái gì, bên tai chỉ đọng lại một câu, hai phần linh dược đều thành công, còn là đại viên mãn đan dược cực phẩm?
Không cam lòng!
Ả chợt cảm thấy không ổn, chỉ nghe thấy đùng một tiếng nổ mạnh. Ả không kịp dùng nguyên khí che chở bản thân, đan lô nổ thẳng vào mặt ả.
Váy áo trắng tinh bồng bềnh như tiên nữ chẳng còn, giờ ả vô cùng chật vật.
Gương mặt trắng nõn dính đầy tro bụi, toàn thân chỉ có đen xám.
Động tĩnh lớn như thế, ban giám khảo không thể không để ý, chứ đừng nói gì đến những người vẫn đang mải quan sát trên đài.
Đủ loại ánh mắt tò mò hướng về Đường Hoan. Ả chợt cảm thấy khuất nhục. Ả hận. Hận những người này chỉ thích nhìn ả đẹp đẽ còn trong lúc ả vật vã thì không do dự gì mà chế giễu ả, châm chọc ả.
"Đường đại tiểu thư không sao chứ?"
Một giám khảo quan tâm ả. Họ vẫn coi trọng Đường Hoan. Tuy thiên phú kém Đường Quả chút, nhưng cũng là hạt giống tốt.
Nhưng mà Đường Hoan không hề cảm kích. Lúc này không cần biết ai nói, ả đều cảm thấy người ta đang châm chọc mình.
Ả mím môi, cố gắng kiềm nén để có sắc mặt như bình thường. Thật ra mặt mũi ả chỉ có tro với tro, chẳng ai nhìn ra được ả có biểu cảm gì.
"Không sao, hôm nay tâm trạng không tốt lắm."
Đường Hoan đương nhiên sẽ không thừa nhận mình không có bản lĩnh, "Để các vị chê cười rồi."