Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
Chẳng qua, bà ta là người đầu tiên của Đường Hạo Huy, thân phận đặc biệt, còn sinh được một cô con gái.
Bà vợ bé kia từ khi Đường Hoan còn rất nhỏ đã bị bệnh chết. Đường Hạo Huy không để ý, mẹ ruột nguyên chủ là đại tiểu thư thế gia đối với vợ bé cũng không thèm để ý.
Lúc đó bà đang bế quan, thị thiếp trong phủ bị bắt nạt, bà quản không nổi.
Nhưng mà vì chuyện bà vợ bé kia chết mà Đường Hoan ghi hận bà.
Ả cho là mẹ nguyên chủ mặc kệ không hỏi, thậm chí còn kiêng kị bà vợ bé kia, cố ý khiến bà ta chết.
Nhưng mà đời trước ả không có thiên phú, bị chị em trong phủ bắt nạt. Ả ghen ghét nguyên chủ có thiên phú, ghen ghét nguyên chủ có cơ duyên, cuối cùng xuất giá sớm rồi chết trong hậu viện.
Một đời trọng sinh này, Đường Hoan không để mẹ ruột ả chết bệnh, lại đoạt được cơ duyên quan trọng nhất của nguyên chủ. Đó là một viên ngọc bội nhìn phổ thông nhưng rất quý giá.
Viên ngọc bội này có một không gian để luyện dược, chỉ cần liên tục cho dược liệu vào, có thể luyện ra được đan dược mà ả muốn.
Đường Hoan dựa vào không gian này mà kiếm nguyên thạch, luyện đan, tăng tu vi của mình và kết bạn với đủ loại nhân vật lớn.
Vì ả biết trước tiên cơ, lúc nào cũng cướp được cơ duyên của nguyên chủ.
Nguyên chủ cảm thấy mình cứ sắp được cái gì cũng bị chậm mất một bước, càng ngày càng lo lắng.
Đặc biệt là khi ở trong phủ, nàng cũng cảm giác được mình càng ngày càng không được coi trọng. Nàng chỉ cần hơi lộ vẻ chất vấn đều bị Đường Hoan vu hãm thành ngang ngược không nói lí, thành đại tiểu thư không yêu thương chị em trong nhà.
Đường Hoan tận lực nhắm vào nàng, nguyên chủ vốn là đại tiểu thư đương nhiên là nhịn không được. Hai người ngầm đấu đá nhau, dần dần đấu công khai.
Đương nhiên, Đường Hoan biết trước tiên cơ, nguyên chủ đấu không lại. Và đây là một lần cải biến vận mệnh của nguyên chủ.
Đường Hoan biết chỗ này có một đóa linh hoa để luyện đan cải tạo kinh mạch. Nhưng mà hoa Sinh Cơ này có yêu thú chăm sóc.
Nguyên chủ cảm giác được nàng có cơ duyên nhưng vẫn chậm một bước. Linh hoa bị Đường Hoan cướp đi, trong lúc chạy trốn, không biết ai ngáng chân nàng, để nàng vấp ngã trên đất.
Theo kịch bản, nguyên chủ sẽ bị yêu thú hành hạ đến trọng thương, cuối cùng may mắn nhặt được một cái mạng. Nhưng mà tu vi của nàng bị phế đi thành một người bình thường, bị mọi người phỉ nhổ là phế vật.
Đến mức Đường Hoan cũng lấy đan dược ra cứu nguyên chủ. Đương nhiên, ả không có tốt bụng như thế. Nguyên chủ càng thê thảm, ả càng sung sướng.
Mấy tháng sau, nguyên chủ sẽ bị gả đi. Kẻ kia là một thằng biến thái, là mẹ ruột Đường Hoan đề cử. Hắn ta cưới nguyên chủ, ngày nào cũng quyền cước đấm đá nàng nhưng không muốn mạng của nàng. Đường Hoan còn tặng nàng Đan Duyên Thọ, tỏ vẻ có lỗi với em gái, đây là áy náy bồi thường.
Cứ thế, nguyên chủ ngày nào cũng bị đánh, mãi cho đến hết đời.
Mà mẹ ruột nguyên chủ, cái bà đại tiểu thư thế gia ấy, sau khi biết nguyên chủ bị phế đi, lựa chọn im lặng, không có ý đi cứu nguyên chủ. Rốt cuộc thì cũng chỉ là một đứa vô dụng, không làm nên trò trống gì.
Xem xong kí ức, Đường Quả trầm tư.
Mãi sau, một giọng nữ vang lên.
"Thế giới này sẽ vui lắm đây."
[Kí chủ, bình tĩnh.]
Đường Quả hơi nâng mắt, lấy đan dược chữa thương trong túi nguyên chủ ra, nuốt vào. Cô dựa theo phương pháp của nguyên chủ, tiến hành tu luyện.
Chớp mắt, vết thương trên mắt cá chân tốt lên không ít.
Cô đứng dậy, lấy gương ra, đánh giá ngoại hình của cơ thể này. Vẫn rất đẹp.
Cô cất gương đi, ra ngoài dạo một vòng tìm chút trái cây mang về.