Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
"Dật Thỉ!"
Cố Thanh Thanh sụp đổ. Ả mới tới có năm phút, đã nghe hết những lời vừa rồi.
Ả mặc một bộ lễ phục, tuy trong mắt những người ở đây chẳng đáng bao nhiêu tiền nhưng đây là bộ lễ phục đẹp nhất mà ả có thể thuê được.
Ban đầu, ả chỉ muốn đến nhìn người mình thích, không định làm gì.
Bình thường, ả là trợ lý của Lâm Dật Thỉ, nhưng trên thực tế, ả vẫn chưa tốt nghiệp, hiện tại đang nhân lúc nghỉ học đi làm thêm.
Lâm Dật Thỉ tuy trả lương cao cho ả, nhưng cũng chẳng đủ để làm cái gì. Những buổi tiệc như thế này, ả đương nhiên không có tư cách đến.
Lâm Dật Thỉ trước cũng nói, tạm thời không thể đưa ả về nhà, bởi gã còn chưa khống chế được Lâm thị. Gã nói, mang ả trở về sẽ có nguy hiểm, cũng hứa rằng một ngày nào đó sẽ quang minh chính đại đưa ả về.
Nhưng mà... Một màn trước mắt này là gì đây?
Ả nghe rõ mồn một, gã thổ lộ với một cô gái khác. Ả biết cô, dù gì cũng học chung một trường.
Từ trước đến này, ả chỉ có thể đứng rất xa nhìn vệ sĩ vây quanh Đường Quả. Cô cao quý, kiêu ngạo, mỹ lệ.
So với Đường Quả, ả không khác gì một con vịt xấu xí, không dám ngẩng đầu vì sợ người ta nhìn thấu ả quẫn bách và tự ti.
"Tôi biết rồi."
"Tôi hiểu mà."
Bởi vì tự ti, ả không dám chỉ trích, vì ả không có dũng khí giằng co với Đường Quả.
Chỉ là, trong lòng ả tự hỏi, công chúa nhỏ nhà họ Đường rõ ràng đã có được nhiều thứ như thế, vì sao lại muốn đoạt Dật Thỉ của ả chứ?
Cô chọn bạn trai là ai mà chẳng được, tại sao cứ phải là Dật Thỉ?
Nhưng mà, ả không thể trêu vào. Thật sự không thể trêu vào.
Ả sợ mình quá khích, dẫn đến chuyện cô muốn trả thù ả.
Những con người cao cao tại thượng như thế, không bao giờ hiểu rằng ả bất đắc dĩ.
Mỗi một bữa cơm của họ, có thể là một tháng tiền thuốc của ba ả.
Đúng, ả còn muốn kiếm tiền mua thuốc cho ba, không thể đắc tội với thiên kim tiểu thư này.
Thiên kim đó làm việc sai trái thì thế nào? Người có tiền không bao giờ hiểu được cực khổ của bình dân như ả.
"Xin lỗi, tôi đi nhầm."
Nước mắt tuôn rơi, Cố Thanh Thanh vội vàng lau đi, xoay người, xách váy chạy.
Ả không hỏi Lâm Dật Thỉ. Kể cả gã đã phản bội ả, ả cũng không dám đi hỏi. Ả chỉ là một con vịt xấu xí, gã chọn công chúa nhỏ nhà họ Đường không phải bình thường ư?
Buồn cười!
Đường Quả: "Vậy là ta đây không có làm gì cũng bị nữ chính hận?"
[Kí chủ, cô chắc chắn là cô chưa làm cái gì?]
Đường Quả: "Ta đây chỉ nhắc cô ta là bạn trai cô ta ở chỗ này thôi mà."
"Ra là cô ấy đi nhầm."
Giọng nói ngọt ngào kéo suy nghĩ của mọi người quay về. Bọn họ chăm chú nhìn Đường Quả.
Mạch não của công chúa nhỏ có vẻ không giống bình thường. Mọi người tự nói thầm, rồi lại quay sang nhìn Lâm Dật Thỉ, ánh mắt kì quái.
"Tiếp tục chuyện vừa rồi?" Đường Quả tốt bụng nhắc nhở.
Lâm Dật Thỉ phản ứng lại. Thần sắc gã có chút lo lắng. Gã lạnh lùng nhìn Đường Quả, dường như cô vừa mới phạm phải tội ác tày trời.
Sau đó, gã chạy vụt ra ngoài, ngay dưới mắt mọi người.
Quần chúng ăn dưa xung quanh: Dưa lớn quá, đã thơm lại ngọt.
Đường Quả: Ủa đền bù đâu?
"Tiểu Quả, em sao thế?"
Đường Tranh vội vàng đi đến, gương mặt lộ rõ vẻ quan tâm. Nghe giọng nói trầm ấm của anh, người xung quanh kinh ngạc ngây người.
Vị này lúc bàn hợp đồng từ trước đến nay đều đen mặt mà?
Họ thề, họ chưa bao giờ nhìn thấy cậu cả nhà họ Đường dịu dàng như thế này!!