Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
"Buồn đến hỏng người rồi?"
Gần đây Đường Tranh tăng tốc xử lí công việc trong công ty, sau đó vội vội vàng vàng đến bệnh viện.
Anh không hiểu vì sao ngày nào mình cũng gấp gáp đi gặp cô nhóc đáng thương ấy. Cứ nhớ đến đôi mắt trông chờ lấp lánh của cô, tim có khỏe mạnh bao nhiêu cũng mềm nhũn thành một vũng nước.
"Vẫn ổn ạ."
Đường Tranh nhẹ nhàng xoa đầu Đường Quả. Cảm giác rất tốt. Anh thích đến mức khóe môi cong lên.
Đường Tranh thực ra có chút não nề. Tiểu Quả rất đáng yêu, trước kia bỏ lỡ rất nhiều thời gian với cô, quá đáng tiếc.
Sau lưng họ là hai vệ sĩ cao to, ngoài ra còn có một vệ sĩ nữ khỏe đẹp cân đối kiêm trợ lí sinh hoạt của Đường Quả.
Sau chuyện kia, Đường Tranh đặc biệt chọn cho cô những người này.
Anh cứ ngỡ là Đường Quả không thích, không ngờ rằng cô lại vui vẻ nhận, thậm chí còn rất cao hứng.
Thấy cô nghe lời như vậy, gương mặt anh hiền hòa đi mấy phần.
"Anh ơi, lúc trước lời anh nói là thật ạ?"
Đường Tranh đang mơ màng thì bừng tỉnh. Anh nhìn ánh mắt thấp thỏm bất an của thiếu nữ, không hiểu sao lại thấy đau lòng. Rốt cuộc là cô sợ anh không thích cô đến mức nào. Anh ngày trước lạnh nhạt với cô như thế, đúng là đã để cô tổn thương quá nhiều.
Anh ôm lấy cô, vỗ lưng cô, "Là thật."
"Vậy tốt quá."
"Anh nói lời phải giữ lấy lời, về sau không cho phép anh không thích Tiểu Quả, không cho phép anh chán ghét Tiểu Quả, cũng không cho phép anh đuổi Tiểu Quả đi."
Đường Quả ngẩng đầu lên, nghiêm túc, "Nếu anh phạm lỗi, Tiểu Quả cả đời không tha thứ cho anh."
"Anh dám chán ghét Tiểu Quả nữa, Tiểu Quả sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế giới này, anh vĩnh viễn không thể tìm thấy Tiểu Quả."
Nghe giọng điệu nghiêm túc của cô, Đường Tranh cảm giác như cô có thể rời đi bất cứ lúc nào. Cảm giác này khiến anh cực kì khủng hoảng.
Anh đã quên mất lúc trước mình có bao nhiêu bài xích cô gái này. Giờ đây anh chỉ ôm chặt cô, tự nhủ phải thật cẩn thận, không được để mất đi cô.
Anh mím môi lại, dùng sức siết cô, thanh âm khàn khàn, "Sẽ không có."
Quả nhiên, vừa nghe anh nói, cô gái liền bật cười.
"Em nhớ dai lắm đấy."
"Tiểu Quả."
Một giọng nam đột ngột cất lên, phá vỡ bầu không khí hài hòa.
Lâm Dật Thỉ cố gắng kiềm nén biểu cảm của mình. Vốn dĩ gã có chút hảo cảm với Đường Quả.
Nhưng mà Đoạn Lệ Hồng liên tục khen Đường Quả tốt, muốn gã mau chóng cưới Đường Quả về khiến một chút hảo cảm này cũng biến mất hầu như không còn.
Trong mắt gã, Đường Quả là một con nhỏ nhà giàu tâm cơ, không biết nói gì trước mặt gã thì sử dụng thủ đoạn xúi giục mẹ gã đến thuyết phục gã.
Loại tâm cơ này gã gặp qua không ít lần. Thấy nhiều rồi, lại thêm một Đường Quả vốn cho gã ấn tượng thanh thuần ngây thơ, gã càng khó chịu.
Gần đây gã cùng Thanh Thanh tiến triển rất khá. Nếu không phải vì tình trạng của nhà họ Lâm hiện giờ, gã thật sự muốn rước Thanh Thanh về nhà.
Gã hiểu, với thân thế của Thanh Thanh, nhà họ Lâm sẽ không chấp nhận.
Trừ khi gã nắm toàn bộ nhà họ Lâm, nếu không gã với Thanh Thanh sẽ không có kết quả.
Gã không muốn Thanh Thanh tủi thân, đành phải nhịn nhục cẩn thận giấu ả đi, nhưng như vậy người tủi thân lại là gã.
"Nghe nói mai em muốn xuất viện, vừa hay việc công ty đã xong xuôi." Lâm Dật Thỉ cố vẽ ra một nụ cười hoàn mĩ, "Xin lỗi em, trước bận quá, không rảnh qua thăm em được."
"Em xuất viện rồi, anh sẽ bồi thường cho em."
Lâm Dật Thỉ cho rằng Đường Quả đã rễ tình đâm sâu với gã.