Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
Lâm Dật Thỉ và Đoạn Lệ Hồng hỏi han ân cần một hồi rồi rời đi. Đổng Mai vội vàng đóng cửa phòng bệnh lại.
"Quả Quả thích Lâm Dật Thỉ à?"
Đổng Mai gấp gáp, lòng bàn tay đầy mồ hôi, "Cảm nắng, rất thích hay thậm chí là cực kì thích?"
Đường Quả ngu ngơ, chớp mắt liền hiểu Đổng Mai sao lại gấp như vậy.
"Mẹ, mẹ nói gì thế?"
Đổng Mai bừng tỉnh, sờ sờ trán con gái, ánh mắt dịu dàng, "Nếu Quả Quả thích, mẹ sẽ giúp con khảo sát, xem cậu ta có xứng với Quả Quả của mẹ không."
Đường Quả: "..."
"Nếu không xứng mà Quả Quả không thể bỏ được, ba mẹ sẽ nghĩ cách cải tạo cậu ta, để cậu ta trở thành người tài giỏi nhất, xứng với Quả Quả, một lòng vì Quả Quả rồi sau đó tính đến chuyện kết hôn."
Đường Quả: "..."
"Thống, kịch bản có vấn đề à?"
Đường Quả thật không phản ứng kịp, mạch não của Đổng Mai thần kì ngoài sức tưởng tượng của cô.
Vậy mà lại muốn chỉnh thằng cặn bã Lâm Dật Thỉ đấy!
[Kí chủ, kịch bản không có vấn đề, vợ chồng Đổng Mai nghĩ như thế thật. Chẳng qua là nguyên chủ không chấp nhận bọn họ cải tạo Lâm Dật Thỉ, cô chắc là biết nguyên nhân rồi chứ nhỉ?]
Đường Quả cười thầm. Đúng, nguyên chủ thích Đường Tranh, đương nhiên là không muốn vợ chồng Đường thị tốn hơi tốn sức đi cải tạo Lâm Dật Thỉ.
Cô ấy gả cho Lâm Dật Thỉ chỉ là bởi vì Đường Tranh cảm thấy gã tốt, muốn cô ấy gã cho Lâm Dật Thỉ thôi.
"Quả Quả con không cần lo, Lâm Dật Thỉ không đủ tốt, ba mẹ nhất định sẽ khiến cậu ta đủ tốt. Chuyện này không cần con nhọc lòng, tương lai chỉ cần thanh thản ổn định tiếp nhận một người chồng xuất sắc là được."
Đường Quả cầm tay Đổng Mai, ngọt ngào cười, "Mẹ, không cần đâu ạ."
"Không cần vì con mà đi dạy con nhà khác."
Đổng Mai nghe cô nói, ngây ngẩn cả người. Bà đánh giá con gái trước mặt, "Quả Quả, con không thích Lâm Dật Thỉ?"
Đường Quả đứng dậy, thì thầm vào tai Đổng Mai, "Mẹ, mẹ cảm thấy con sẽ thích Lâm Dật Thỉ sao?"
Nguyên chủ không ngốc, từ trước đến giờ đều là một cô gái thông minh. Vợ chồng Đường thị cũng không cho là con gái mình ngốc. Cô chỉ là ít tiếp xúc với bên ngoài, nhiều một chút đơn thuần ngây thơ.
"Mẹ, con thích ai, mẹ vẫn luôn biết mà?"
Nghe được những lời này, Đổng Mai không biết nhớ đến cái gì, rơm rớm nước mắt. Bà thở dài một hơi, xoa đầu con gái, "Chỉ là Tiểu Tranh nó..."
"Mẹ, không cần ép anh." Đường Quả rũ mi, thấp giọng, "Con không muốn thấy anh khổ sở, chỉ muốn anh vui thôi. Anh thích hay không thích con cũng chẳng có vấn đề gì."
Đúng, ba mẹ nguyên chủ đều biết cô ấy thích Đường Tranh.
Nguyên chủ tốn sức thuyết phục hai người lúc Đường Tranh xây dựng sự nghiệp, trộm giúp đỡ anh, chẳng lẽ họ không rõ tâm tư của cô?
Đây là một cô gái ngu dại vì tình, ở đằng sau lưng yên lặng trả giá.
Cuối cùng người cô bảo hộ lại trả cô toàn vết thương.
"Còn Lâm Dật Thỉ?" Đổng Mai chần chừ. Bà hiểu tâm ý Đường Quả, cũng không suy xét qua Lâm Dật Thỉ.
Đường Quả ôm Đổng Mai, thấp giọng nói, "Mẹ, đấy là một thằng cặn bã lòng tham vô đáy. Cả nhà họ Lâm không có ai là người tốt lành cả. Bọn họ muốn làm cái trò gì, ba mẹ chỉ cần nhìn là được. Yên tâm, con sẽ không sao cả."
"Con sẽ cho bọn họ biết thế nào là công chúa nhỏ nhà họ Đường không phải dạng vừa."
Nghe con gái hào hùng nói, Đổng Mai bật cười, chọt chọt trán cô, "Con ấy, chỉ nghịch trò quỷ là giỏi."