Editor: Phong Nguyệt
CHỈ ĐĂNG TRÊN WATTPAD _phongnguyetnguyet_
"Mi chắc chắn?" Bên ngoài run bần bật, bên trong lại cực kì bình tĩnh, "Ờ, thật ra thì với chỉ số thông minh của mi không phát hiện ra cũng là bình thường thôi. Ngu không độ được."
Hệ thống: [...]
Xe Đường Tranh đã đạt đến tốc độ tối đa. Đường Quả nói gì, anh nghe được rõ ràng.
Anh nên cảm thấy may mắn hay tức giận vì giác quan thứ sáu của mình quá chuẩn đây?
Nghe điện thoại truyền đến thanh âm, anh đã tắt micro đi, phòng bên kia nghe thấy được. Giọng điệu bất lực của cô gái vang vọng bên tai anh.
Không còn mềm mại điềm đạm như ngày thường, chỉ còn bất lực khủng hoảng.
Nếu hôm nay anh không gọi cuộc gọi này, cô sẽ thế nào đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, anh hoảng sợ, tốc độ còn tăng thêm một chút. Đằng sau là tiếng chụp ảnh tách tách, hành vi của Đường Tranh đã kinh động đến cảnh sát giao thông.
Nhưng lúc này anh không rảnh để ý, càng không báo cảnh sát.
Thích đuổi thì cứ đuổi đi.
Nếu báo án lúc này, Tiểu Quả nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Đường Quả nhếch môi, tiếng động bên kia yên tĩnh, yên tĩnh đến mức đáng sợ. Đường Tranh lần đầu tiên cảm thấy hối hận, đáng lẽ anh không nên để cô về một mình.
Anh nên đi đón cô.
Cô chỉ mới mười tám tuổi, từ nhỏ đến lớn đều được ông bà Đường hai người che chở cẩn thận, ít khi đi ra ngoài. Coi như ra ngoài cũng có tài xế đi theo.
Đường Tranh nhắm mắt lại rồi mở ra ngay, dùng sức nắm chặt tay lái. Anh đèn nê ông ngoài cửa sổ không hấp dẫn anh nổi. Sự chú ý của anh chỉ ở điện thoại, ở âm thanh đầu dây bên kia và chấm đỏ càng lúc càng đi xa.
Là anh bị ma quỷ ám ảnh, để cho cô đi gặp Lâm Dật Thỉ.
Dù anh không thích bị người bài bố, nhưng cũng không được để cô gặp nguy hiểm. Từ trước đến nay cô chưa từng hại anh.
Áy náy vọt lên như thủy triều, anh nhanh chóng áp xuống. Hiện tại điều quan trọng nhất là đón cô về.
Đường Tranh bình tĩnh lại, suy nghĩ các tình huống có thể xảy ra. Anh đương nhiên là không ngu đến mức qua đó một mình, phải có người đi cùng.
Nhỡ đâu xuất hiện tình huống đặc biệt, vậy thì không ổn.
Đường Quả không biết lòng Đường Tranh biến hóa, nếu như biết, cô cũng chỉ cười nhạo một tiếng: Đúng là đê tiện.
"Đây là một tổ chức tội phạm lớn, mục tiêu là các cô gái trẻ đón xe vào khuya. Nhìn thì có vẻ như là ngoài ý muốn nhưng thực sự đểu là những án tử." Đường Quả phân tích cho hệ thống ngu xuẩn nhà cô, "Bọn này trừ bỏ chạy xe đêm khuya thì ban ngày cũng có việc riêng của mình."
"Cán bộ ngăn nắp, nhân viên kỹ thuật cao cấp, có một vài nhân viên nhàn tản, cũng có vài viên chức nhỏ không đáng chú ý. Bảo vệ, vệ sĩ, chủ tiệm quà vặt..."
Được Quả nhếch môi, mắt trĩu xuống, "Dù nghề nghiệp khác nhau nhưng bọn này đều thích tìm kích kích trên người các cô gái trẻ. Chúng thích nhìn các cô giãy dụa khủng hoảng.
Bọn nó có diễn đàn riêng, thường chia sẻ ảnh kích thích trên đó."
[Kí chủ, đây là một đám biến thái, sao cô lại biết?] Hệ thống ngơ ngác.
"Đây là ta phỏng đoán từ kí ức của nguyên chủ Đường Quả. Cô ấy không bị bệnh tâm thần, chỉ khi đến bệnh viện tâm thần mới thật sự bị tâm thần." Đường Quả cười lạnh, "Lúc ta thấy tên tài xế này, kí ức rõ ràng hơn một chút."