“Ông ấy thích? Là ông ấy kết hôn à? Đúng là, càng ngày càng ngu muội!”
Trần Tư Khải dựa vào lưng ghế, vô cùng buồn phiền.
Anh nheo đôi mắt đại bàng lại, nhìn ra cửa sổ, bắt đầu suy nghĩ.
Quả nhiên, Trần Tư Khải đang ở bên ngoài kiểm tra tiến độ, nửa tiếng sau thì nhận được điện thoại của ông Trần.
Anh cúi đầu nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, lập tức nhăn mặt.
Anh giơ tay, tỏ ý bảo thuộc hạ ở phía sau đợi một chút rồi bước nhanh sang một bên.
Cuộc gọi kết nối: “Ba? Con đang ở ngoài quan sát hiện trường, ba có chuyện gì thì nói nhanh đi.”
“Tư Khải này, cô Anna đến đây thăm ba, trưa con cũng đến đi, cùng ăn trưa.”
“Con…”
“Cứ thế nhé, con làm việc trước đi.”
Cạch!
Ông Trần dứt khoát không nói nhiều, quyết định chuyện này một cách độc đoán như thế.
“Người phụ nữ chết tiệt, quả nhiên lại là cô!”
Trần Tư Khải nghiến răng, tức giận chửi mấy câu, giậm chân vài cái rồi mới điều chỉnh lại tâm trạng, cất điện thoại, vờ như không có gì xảy ra, sau đó quay lại tiếp tục quan sát hiện trường.
Đến trưa, Trần Tư Khải chỉ đành nói với Khang Tử: “Bỏ đi, hủy chỗ nhà hàng tôi đặt, về chỗ ở của ông cụ.”
“Hả?” Khang Tử hơi ngạc nhiên, nhưng trước giờ không nói gì nhiều, chỉ gật đầu đáp: “Vâng, tôi hiểu rồi.”
Trên đường đến, cậu chủ còn nói trưa nay nên gọi Tiêu Mộng với Lam Nhạn cùng ăn bữa cơm, hơn nữa còn đặt chỗ ở nhà hàng Tô Gia, ai mà ngờ… Quả nhiên lại bị Anna làm rối lên rồi.
Đúng là không thể xem thường Anna, không ngờ lại mua chuộc cả ông cụ rồi.
Khang Tử lặng lẽ quan sát sắc mặt u ám của cậu chủ cả quãng đường.
Tiêu Mộng và Lam Nhạn cùng học xong thì Kim Lân và Lôi Bạc đều đã đi.
*** Ở cùng hai cô hai tiếng đồng hồ, với nhân vật đứng đầu của hai công ty lớn mà nói đã rất là quý hóa rồi.
Đúng lúc hôm nay Lôi Bạc có một công trình khởi công, anh ta phải đến đó.
Hội đồng quản trị của Kim Lân lại thúc giục anh ta, bảo anh ta mau về tham gia.
Hai người đàn ông muốn lười không đi cũng bất đắc dĩ bị công việc của mỗi người buộc phải đi.
“Ai da, tên khốn Lôi đúng là chẳng ra làm sao, nói thế nào thì trưa nay cũng nên mời tớ ăn cơm chứ nhỉ?”
Lam Nhạn hơi thất vọng nhìn bên ngoài hội trường.
Tiêu Mộng thì không vấn đề gì, bĩu môi nói: “Sao người ta phải mời cậu ăn cơm chứ? Chẳng phải tối qua cậu chủ động ép buộc người ta à?”
Lam Nhạn đắc ý khẽ cười: “Cậu thì hiểu quái gì! Đàn ông đàn ang như anh ta, chuyện này không hề lỗ, anh ta còn sướng nữa là!”
“Vậy cậu thì sao?”
“Tớ? Tất nhiên là tớ sướng hơn rồi, ha ha ha, nói thế nào thì cũng là tớ bắt nạt anh ta mà.”
Tiêu Mộng trề môi, không còn gì để nói.
Không thể nào nói chuyện với cô nàng háo sắc này được.
Hai cô bạn thân đi với nhau, đang bàn bạc xem đi đâu ăn thì điện thoại Tiêu Mộng đổ chuông..