Trần Tư Khải đẩy Anna ra, đứng dậy, không muốn dính vào cô ta: “Cô Anna, làm sao tôi dám quên cô? Cô là khách VIP, phía sau có trùm băng đảng lớn mạnh, sao tôi dám xem nhẹ cô? Chỉ là tôi cảm thấy cô còn mệt nên không tới gọi cô.”
Anna xụ mặt xuống, à, vừa rồi anh với cô trợ lý kia còn thân mật, dính sát vào nhau, da thịt liền kề, sao tôi vừa tới, anh liền chạy ngay rồi? Anh chê tôi sao?
“Cô trợ lý kia, là người tình của anh sao?”
Trần Tư Khải thầm nhíu mày: “Không phải. Sao lại nói như vậy?”
“Tôi thấy quan hệ giữa hai người không bình thường, cảm thấy hai người nhất định có gì đó.”
Trần Tư Khải cười nhạt: “Đùa thôi mà, tôi sẽ nhìn trúng loại phụ nữ đấy sao? Cô ta chỉ là một đứa nhóc!”
“Ồ? Thật sao? Tôi thấy, có lẽ trong lòng anh… địa vi của cô ta không tầm thường?
Anna nói thế rồi nhìn chằm chằm biểu cảm của Trần Tư Khải.
Hễ biểu cảm của Trần Tư Khải mà thay đổi chút nào, cô ta sẽ nhận ra ngay.
Đáng tiếc, Trần Tư Khải là người che giấu cảm xúc rất tốt, khuôn mặt anh ta vẫn lạnh đạm như thường, khóe miệng khẽ giương lên: “Cô Anna giỏi tưởng tượng quá rồi, cô có thể đi làm biên kịch được đấy. Trần Tư Khải tôi không thiếu phụ nữ, còn chưa đến nỗi bụng đói vơ
quàng. Hơn nữa, cô Anna, tôi có quan hệ với cô gái kia hay không, hình như cũng chả liên quan gì đến cô.”
Anna bị đôi mắt phượng mê người của Trần Tư Khải liếc qua, lòng cô ta lập tức lay động, không kìm được mà bước tới, ôm lấy cánh tay của Trần Tư Khải, làm nũng: “Tư Khải… anh biết rõ vì sao tôi lại đến nước V… Anh hiểu tấm lòng của tôi, đúng không?”
Trần Tư Khải hơi chán ghét, khẽ cau mày, đẩy Anna ra, anh ta đi tới bên ghế của mình, hời hợt nói: “Tôi không thông minh như cô nghĩ, xin lỗi, tôi thực sự không biết vì sao cô lại tới nước V.”
Trần Tư Khải bình thản ngồi trên ghế, dùng ánh mắt trong veo thờ ơ nhìn Anna.