Nhưng lén nhìn trộm người đàn ông châu Á đẹp trai này, khuôn mặt anh ta vẫn tao nhã, tại sao miệng có thể phát ra những lời kinh khủng như vậy?
Sau khi tất cả các bác sĩ đều lui ra ngoài, Khang Tử cũng không khỏi phàn nàn: “Cậu chủ, không có nghiêm trọng như anh nghĩ đâu. Đau bụng mà, đều là như vậy. Viêm dạ dày đều đau cả, tiêm thuốc vào sẽ khỏi ngay. Cậu chủ, anh đừng lo lắng quá.”
“Cậu im miệng!”
Trần Tư Khải ủ rũ gầm lên một tiếng, quay mặt lại, dùng ánh mắt thâm độc có thể giết người trừng Khang Tử, trầm giọng gằn từng chữ: “Nếu cậu giám sát cô ấy hơn, không để cô ấy ăn uống lung tung, cô ấy sẽ bị viêm dạ dày sao? Còn mặt mũi để nói! Đi ra ngoài!”
Khang Tử bĩu môi, rụt cổ, đi ra ngoài trong bộ dạng vô cùng oan ức.
Anh ta gãi gãi đầu, ngồi trên băng ghế than thở. Tiêu Mộng à Tiêu Mộng, tôi biết ngay cô là một đồ ăn hại đúng chuẩn!
Tiêm thuốc giảm đau xong, đến lúc phải truyền dịch.
Khi Trần Tư Khải nhìn cô y tá đâm chiếc kim mảnh mai vào bàn tay nhỏ bé non nớt của Tiêu Mộng, anh đau lòng, cả người run lên.
“Cô nhẹ tay một chút, cô có biết tiêm không hả? Cô nhẹ tay một chút không được sao?”
Trần Tư Khải cau mày liên tục trách mắng cô y tá. Sau khi làm xong mọi việc, cô y tá len lén liếc nhìn Trần Tư Khải, cúi đầu, đỏ mặt đi ra ngoài.
Oa, người đàn ông này thật là đẹp trai.
Tiếc là đã có vợ. Nhìn dáng vẻ lo lắng của anh ta, chắc là yêu vợ nhiều lắm.
Cuối cùng, Tiêu Mộng không rên rỉ nữa, cơn đau hẳn đã dịu đi.
Trần Tư Khải cho cô uống một ít nước ấm, và rồi cô mê man ngủ thiếp đi trên giường bệnh.