Vốn dĩ, đọc trong cuốn tiểu thuyết có viết là có một người phụ nữ mang thai ngoài tử cung đã chết khi đưa đến bệnh viện muộn.
Huhuhu, cô không muốn chết đâu, cô thật sự không muốn chết đâu, cô mới mười tám tuổi à.
“Gì cơ?” (⊙_⊙) Trần Tư Khải sững sờ, lập tức bật cười haha.
Vốn đang có tâm trạng lo lắng và cuống cuồng, những lời nói ngớ ngẩn của Tiêu Mộng lại làm anh bật cười.
“Hahahaha, em yên tâm, em muốn mang thai ngoài tử cung cũng không có khả năng!”
“Huhu, tại sao không có khả năng? Tôi rất đau mà, bụng tôi rất đau mà.”
Vả lại, đêm qua còn cùng anh làm cái đó…
Trần Tư Khải hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt của cô, khẽ thì thầm: “Bởi vì… tối qua tôi mới cùng em làm chuyện đó, sao có thể nhanh như vậy đã mang thai rồi… Cô bé ngốc…”
(⊙_⊙) Tiêu Mộng sững sờ một lúc, vừa xấu hổ lại đau nhức, nhanh chóng nhắm mắt lại, tiếp tục kêu rên.
Chao ôi, quá mất mặt. Sau này, kiến thức nào không hiểu thì tuyệt đối không nên tùy tiện nói ra, quá mất mặt.
Đến phòng cấp cứu của bệnh viện, người chỉ huy quán lý bãi đậu xe ở cửa yêu cầu nhóm người Trần Tư Khải đậu xe vào bãi đậu xe.
Khang Tử vừa mới thương lượng đôi ba câu với người chỉ huy, Trần Tư Khải đã bế Tiêu Mộng đi tới, trực tiếp đá văng người kia, lạnh lùng nói: “Dài dòng với anh ta làm gì! Mau đi tìm bác sĩ!”
Hức… Người chỉ huy xui xẻo này nằm trên mặt đất cách đó mười mét, bất tỉnh một lúc lâu.
Vù vù vù… Các bác sĩ, y tá trực ca đêm ở bệnh viện này đều khiếp sợ, trời ạ, nhiều người tràn vào như vậy, bộ dạng đều hung hăn như cướp bóc.