Cô giống như một giọt nước tinh khiết, đơn thuần, thanh lệ thoát tục, cũng giống như một con búp bê xinh đẹp, khiến sau khi nhìn thấy cô, đàn ông vừa muốn bảo vệ, vừa muốn đè xuống dưới thân mình mà chà đạp!

Thì ra cậu chủ thích loại phụ nữ có khí chất như này… Ừ, mắt nhìn của cậu chủ thật sự rất chuẩn.

Khang Tử còn phát hiện, cậu chủ thường ngày gần như không hay nói chuyện, vậy mà lại nói rất nhiều với cô gái này.

Hơn nữa, kỳ lạ là, hình như cậu chủ đang chủ động trêu chọc cô bé.

Trước mặt Tiêu Mộng, cậu chủ nhà anh ta dường như biến thành một người khác.

Vốn dĩ, cậu Trần chủ yếu mặc đồ màu tối, phần nhiều là màu đen.

Đồ luyện võ, quần áo thường ngày, vest nghiêm chỉnh, phần lớn đều lấy màu đen làm chính.

Nhưng bây giờ… vậy mà cậu chủ lại bắt đầu mặc màu sáng, hình như chỉ có như này mới có thể xứng đôi với cô bé thanh thoát như Tiêu Mộng.

Khang Tử thầm phỏng đoán, cười trộm.

Có phải… cậu chủ yêu cô nhóc này rồi không?

Điều này, Khang Tử cũng không chắc.

Rất nhiều lúc, anh ta để ý thấy, khi cậu chủ đánh giá kỹ lưỡng Tiêu Mộng, phần lớn trong ánh mắt là sự thương tiếc, yêu thương.

Thế nhưng, tâm tư của cậu chủ sâu kín như thế, ai có thể hoàn toàn hiểu được chứ?

Mấy người cùng nhau xuất phát.

Dạo phố ở Rome giống như khách du lịch bình thường tới du lịch.



“Ôi, hùng vĩ quá, chụp ảnh lưu niệm! Ra ngoài một chuyến, nhất định phải chụp ảnh! Tránh cho khi về không thể khoe khoang với bạn bè! Tổng giám đốc Trần, anh chụp ảnh cho tôi.”

Ở đấu trường, Tiêu Mộng tạo dáng, cười nhìn Trần Tư Khải.

Trần Tư Khải lắc đầu, cười thầm, vẫn là đứa nhỏ, lên xe thì ngủ, xuống xe đi vệ sinh, đến cảnh điểm thì chụp ảnh, về mà hỏi thì chả biết gì cả.

Đối chiếu tình hình du lịch của người dân trong nước với cô nhóc này, thật sự là cực kỳ phù hợp.

Trần Tư Khải lấy máy ảnh xịn của anh ta ra, chụp ảnh cho Tiêu Mộng.

Khang Tử đi theo bên cạnh chủ, im lặng nhìn tất cả.

Người phụ nữ này… được lắm… vậy mà cô dám chỉ huy cậu chủ nhà anh làm việc!

Trần Tư Khải thì lại chả oán thán gì, đi theo phía sau bóng dáng nhảy nhót tung tăng của Tiêu Mộng, cô bảo chụp ảnh thì anh ta chụp ảnh.

Tới quảng trường bên ngoài nhà thờ lớn, Tiêu Mộng lại giơ hai tay lên, tạo biểu cảm cực kỳ tinh nghịch, hét lên: “Nào, nào, nào, chụp một tấm ở đây!”

Trần Tư Khải nhìn nhà thờ lớn ở phía sau, lần này lại chần chờ một lát, rồi quay người lại, nhét máy ảnh vào tay Khang Tử, khẽ nói: “Cậu chụp.”

Khang Tử hơi ngơ ngác, ngây ngốc nhận lấy máy ảnh, đang định chụp ảnh cho Tiêu Mộng đã tạo dáng xong thì phát hiện, Trần Tư Khải nhàn nhã đi tới bên cạnh Tiêu Mộng.

(⊙_⊙) Hành động này Trần Tư Khải khiến Tiêu Mộng và Khang Tử cùng có chút ngạc nhiên.

“Anh… Anh tới làm gì? Không phải bảo anh ở bên đó chụp ảnh cho tôi sao?”

Tiêu Mộng ngơ ngác hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play