Có Tiêu Mộng, hành trình bay vốn chán ngắt đột nhiên trở nên thú vị.
Trần Tư Khải phát hiện, khi anh ta còn chưa phiền chán thì đã tới đích đến, Rome.
“Wow… Sân bay Rome thật đẹp!”
Tiêu Mộng vừa xuống máy bay liền bắt đầu cảm thán.
Trần Tư Khải căn bản không nói một lời nào, chỉ nhẫn nhịn cô gái nhỏ không ngừng nói dông dài ở bên cạnh, khoan dung đã trở thành cách yêu thương tốt nhất của anh ta.
Thời gian bản địa ở Rome là hơn 4 giờ chiều.
Bên này đã sớm chuẩn bị một toàn biệt thự chờ để đón tiếp đám người Trần Tư Khải, xung quanh cây cối um tùm, hoa cỏ rậm rạp, có thể thấy được cách đó không xa còn có các tòa biệt thự nhỏ tương tự, cảnh quan xung quanh yên tĩnh mà thanh nhã.
“Chúng ta ở đây sao? Ôi, đẹp phết.”
Tiêu Mộng tới phòng của mình, ném hành lý sang một bên, nằm lên giường, hạnh phúc lăn vài cái.
“Nhóc con, tắm rửa thay quần áo đi, xong tôi dẫn em ra ngoài đi dạo.” Trần Tư Khải gõ cửa phòng cô, nói.
“Ờ! Được rồi, được rồi!”
Ra ngoài đi dạo, dùng tiền của công ty, có thể ra nước ngoài, còn có thể đi dạo, tốt quá!
Tiêu Mộng lưu loát chạy vào phòng tắm, trước tiên cảm thán chiếc bồn tắm lớn hình tròn rồi mới ngồi vào, tắm rửa tử tế.
Thay sang bộ váy liền thân màu đỏ cam, đi đôi giày thoải mái mà Trần Tư Khải chọn cho cô, sau khi ra khỏi phòng liền thấy Trần Tư Khải ăn mặc thoải mái mà điển trai đang đeo kính râm chờ ở phòng khách dưới tầng.