Lần này, mặc dù là Phương Ý Hàm chủ động hôn Trần Tư Khải, cô ta làm rất tỉ mỉ, khúc dạo đầu đầy đủ, nhưng vì quá mê luyến người đàn ông này, dẫn tới trong hai người, người tiến vào trạng trái trước, động tình trước, cao trào trước, lại là cô ta.
Phương Ý Hàm dùng hết toàn bộ công phụ miệng lưỡi của mình, ra sức hôn anh.
Vừa hôn, vừa phát ra tiếng rên rỉ không thể dừng lại.
Người đàn ông này…rất có khí thế đế vương, khuôn mặt mê người như vậy, vóc dáng lại cường tráng như vậy.
Mặc dù vừa rồi chịu trào phúng tàn nhẫn của anh, nhưng lúc này, khi cô ta chạm tới bộ phận vĩ đại đó, khi cô ta ngẫu nhiên ngước mắt, nhìn thấy ngũ quan phong thần tuấn lãng đó, cô ta lại vẫn máu nóng sục sôi.
“Hôn nữa…”
Tay Trần Tư Khải ấn đầu Phương Ý Hàm, không cho cô ta đứng dậy.
Anh khẽ cau mày, cúi đầu, nhìn người phụ nữ nằm sấp ở người dưới của mình, dù nhìn động tác yêu kiều này, anh vẫn không có chút cảm giác nào.
Aaaaa…anh sắp khó chịu điên rồi!
Tại sao lại không có cảm giác?
Rõ ràng trước đó bị châm lửa như muốn chết đi, cảm thấy mình như núi lửa sắp phun trào rồi, tại sao bây giờ…
Một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp gợi cảm, ra sức lấy lòng anh như vậy, anh lại thật lâu cũng không hề có cảm giác bước vào trạng thái?
Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ Phương Ý Hàm dù hôn đến thiên hoang địa lão, anh cũng sẽ không có cảm giác.
Trần Tư Khải có chút phiền chán.
Anh chỉ huy Phương Ý Hàm thay đổi vài tư thế, cô ta đã dục hỏa bừng bừng rồi, mà đương sự Trần Tư Khải lại vẫn bình tĩnh như băng.
Trần Tư Khải bỗng nhớ tới một vấn đề, hung hăng nói: “Cô xoay người lại, mặt úp xuống dưới.”
Phương Ý Hàm thở hổn hển, vội vàng làm theo.
Nếu là tư thế này…anh liền không nhìn thấy mặt cô ta nữa.
Trần Tư Khải bắt đầu thi triển ảo tưởng, ảo tưởng người phụ nữ nằm úp dưới người anh lúc này là cô nhóc Tiêu Mộng kia.
Mắt anh dần mở ra, bị lửa dục tra tấn mấy ngày nay, con người như tinh hỏa, chiếu ra dục vọng mãnh liệt.
Chỉ là nghĩ lung tung đến Tiêu Mộng một chút…
Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ trẻ con đó của cô, nghĩ đến những biểu cảm đơn thuần bình thường của cô, nghĩ đến biểu cảm khi cô vui, dáng vẻ điên cuồng, biểu hiện buồn bực…
“Sẽ có chút đau, em chuẩn bị xong rồi sao? Tôi sẽ cố gắng dịu dàng một chút, nhóc Mộng.”
Trần Tư Khải huyễn hoặc chính mình, trực tiếp xem Phương Ý Hàm ở dưới người thành Tiêu Mộng, anh dịu dàng săn sóc nói, giọng điệu ấm áp xưa nay chưa từng có đó khiến Phương Ý Hàm kinh ngạc.
Cô ta vừa muốn quay đầu sang nhìn anh làm sao vậy thì bàn tay to của Trần Tư Khải lại bỗng nhiên ấn đầu cô ta, không cho phép cô ta quay lại, đồng thời, anh nâng đùi cô ta lên, đeo áo mưa, trực tiếp xông vào thân thể cô ta.
“A…” Phương Ý Hàm hét lên.
“Bảo bối, xin lỗi, anh nhẹ một chút…bé cưng, anh đến đây…”
Trần Tư Khải dịu dàng nói, khẽ híp mắt, tự lừa dối bản thân, xem Phương Ý Hàm thành Tiêu Mộng, anh mới có thể thuận lợi trêu chọc khẩu vị của mình.
Phương Ý Hàm nghe thấy bên tai mình xưng hô ‘nhóc Mộng’, lúc thì yêu chiều, lúc thì thâm tình, lúc lại hung ác.
Vô số tiếng nhóc Mộng, luôn gọi cái tên nhóc Mộng đó.
Phương Ý Hàm luôn không có cơ hội xoay mặt lại, từ đầu tới cuối, đều là tư thế này.
Trần Tư Khải làm việc xong, trực tiếp đi phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, quay ngược lại phòng ngủ, nhìn thấy Phương Ý Hàm xấu hổ ngồi trên đầu giường, anh liền cau mày.
Không kiên nhẫn nói: “Cô mau quay về phòng mình. Còn nữa, sau này đừng kêu vang như vậy, nghe liền tụt hứng.”
Sau đó, mặt không biểu cảm xua tay, ý bảo cô ta nhanh chóng rời đi.
Phương Ý Hàm sững sờ một chút, cầm quần áo của mình, thất hồn lạc phách đi ra.
Anh đối xử với mình như vậy sao?
Vừa rồi còn phát tiết trong cơ thể cô ta, rong ruổi, nhưng liếc mắt một cái liền có thể lãnh đạm vô tình như vậy, như người xa lạ qua đường?
Trần Tư Khải quả nhiên giống như trong lời đồn, quá lạnh lùng!
“Dù là khối sắt, dù là tảng đá cũng có một ngày nóng lên, tại sao Trần Tư Khải anh lại không ấm lên chút nào?”
Vì quá sa sút, Phương Ý Hàm lại trần truồng đi từ phòng của Trần Tư Khải về phòng mình.
May mắn người làm trong biệt thự đều đã nghỉ ngơi, mới không quá mất mặt.
Phương Ý Hàm nằm trên giường mình, bắt đầu suy nghĩ một chuyện: “Nhóc Mộng” mà Trần Tư Khải luôn gọi có phải người phụ nữ anh thích không?
Mà Trần Tư Khải nằm trên giường, cũng là ưu tư nặng nề.
“Tại sao ông già xem trọng Phương Ý Hàm này như vậy? Ông già rốt cuộc có tính toán gì? Không phải thật sự định để người phụ nữ Phương gì đó này kết hôn với mình chứ?”
Trần Tư Khải bỗng nhớ tới buổi chiều sau khi đánh khúc côn cầu trên băng xong, trên đường anh đến quán bar thì nhận được điện thoại ba gọi tới.
Lúc đó, anh đang vì không liên lạc được với Tiêu Mộng mà nôn nóng tức giận.
Chính vào lúc đó, điện thoại của ba gọi tới, may mắn thói quen của anh luôn khá tốt, dù lúc đó rất gấp gáp, lửa giận ngút trời, nhưng anh vẫn nhìn hiển thị cuộc gọi đến trước.
Không phải Tiêu Mộng!
Lại là ba!
Trần Tư Khải lập tức thu lại nụ cười, bộ dáng nghiêm túc nói: “Dạ, ba, tìm con có việc sao?”
“Tư Khải à, gần đây con và Tiểu Phương ở chung thế nào?”
Tiểu Phương?
Tiểu Phương nào?
Trần Tư Khải thông minh như vậy cũng bị cách xưng hô đột ngột của ba mình làm cho hồ đồ.
“Hử? Ba, ba nói ai?”
“Khụ khụ, không phải chính là cô chủ nhà họ Phương đó sao, Phương Ý Hàm ấy. Ba kêu cô ấy đến cạnh con hỗ trợ con, ba nhìn thấy rồi, cô bé ấy rất có năng lực, tương lai bất kể trong gia đình hay trên công việc, đều có thể phụ tá cực lớn cho con.”
Không đợi ba nói xong, anh đã tức giận, không nhịn được kích động nói: “Ba, chỉ Phương Ý Hàm đó, còn phụ tá con cái gì? Cô ta cút đi! Con vốn không nhìn trúng cô ta! Nếu không phải là người phụ nữ ba vật vả chọn ra, con cũng lười động vào cô ta. Ngoài ra, ba, chuyện phụ nữ của con, sau này vẫn là không phiền ba nhọc lòng.”
Ba anh lúc đó liền trầm mặc.
Im lặng thật lâu sau, ông mới truyền ra tiếng thở dốc nặng nề từ trong ống nghe.
Chứng minh cơn giận dữ của ông.
Ba anh chính là kiểu sói mặt cười tiêu chuẩn.
Lúc nói chuyện, rất ít khi nổi giận tại chỗ, luôn có thể duy trì dáng vẻ quân tử, nhưng mà, nên làm thế nào thì sẽ làm như thế, tuyệt đối sẽ không chút mềm lòng.
Rất nhiều khi, những người hơi chút quen thuộc với ba anh, thậm chí cả khi nhìn thấy nụ cười mỉm nhàn nhạt của ông cũng sợ đến run chân.
Mà lúc này, ba anh vì lời nói phản bác liên quan tới Phương Ý Hàm của anh mà tức giận rồi.
“Tư Khải, ba luôn cho rằng đàn ông mới là chúa tể của thế giới này, cũng luôn cảm thấy, con trai mình thì nên hưởng thụ những thứ tốt đẹp nhất trên đời, bao gồm phụ nữ. Nhưng điều này không chứng minh rằng, con liền có thể không kết hôn. Cô chủ nhà họ Phương này, ở mọi phương diện đều rất phù hợp với con, con cũng đừng lại kén cá chọn canh nữa, ba thấy cô ấy làm con dâu ba rất tốt. Ba nghe nói rồi, con đối với Tiểu Phương người ta không lạnh không nóng, khiến người ta tủi thân. Tình nhân con có thể có vô số, nhưng nói cho cùng, người vợ cưới hỏi đàng hoàng lại chỉ có một. Cho nên, kết hôn cũng không chỉ là cho vui, lựa chọn người phụ nữ phù hợp nhất với con, có lợi cho sự phát triển của con mới là mục đích cuối cùng của hôn nhân. Nếu không, yêu đương lung tung gì đó, sau này môn không đăng hộ không đối liền nói kết hôn, theo ba thấy, đây đều là làm loạn. Được rồi, những chuyện khác ba cũng không nói nhiều, con rất thông minh, hẳn biết mình nên làm thế nào.”
Kết thúc cuộc gọi, Trần Tư Khải không nhịn được phát tiết sự bất mãn với điện thoại: “Hừ, còn nói mình không nói nhiều, cái này, ba nói còn ít sao? Hừ, Phương Ý Hàm, cô rốt cuộc đã hạ thuốc gì ông già nhà tôi? Ông già tại sao lại lệch về phía cô như vậy?”
Lúc đó, tâm trạng Trần Tư Khải liền xuống dốc.
Cho nên, tối nay, anh mới chơi Phương Ý Hàm tàn nhẫn gấp mấy lần như vậy.
Muốn gả cho Trần Tư Khải anh?
Hừ, mộng đẹp cũng không phải có thể tùy tiện mơ thấy đâu.
Lại nói Lôi Bạc trốn ra khỏi Dạ Mi, vốn là không muốn về nhà, cuộc điện thoại vừa rồi là anh ta chế tạo linh tinh.
Anh ta không nói dối có được không?
Nếu cái tên vóc dáng to lớn đến trình độ quỷ dị Trần Tư Khải đó đột nhiên ra sức đánh ai…
Vậy họ không phải chính là hoàn toàn xui xẻo rồi sao?
Bị Trần Tư Khải kéo đi đánh một trận khúc côn cầu trên băng đau khổ lại khủng bố cũng thôi đi, vì sự thù dai của tên này mà hại anh ta và Lưu Diệc Hà gần như sắp tan rã rồi.