Mấy tên nhóc cùng “Xì” một tiếng.
“Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là cậu Trần! Không nghe Ngũ Ca nói sao? Bối cảnh của cậu Trần vô cùng khó lường, nghe nói… nghe nói, là thiếu chủ của Chính Hổ Đường!”
“Ôi…” Một tiếng hít khí.
“Chính Hổ Đường?!!!!”
Mấy tên nhóc đều kích động.
“Xuỵt xuỵt xuỵt, đừng lên tiếng, Ngũ Ca không cho nói bừa.”
Mấy tên nhóc đều dùng sức gật đầu
Mấy tên nhóc mới mười bảy, mưới tám hai mươi tuổi đầu,
Cũng là một đám nghé con không sợ cọp,
Không nhà không cửa, ai cũng không sợ
Người bình thường cũng biết, chọc đến ai cũng không nên chọc đến đám đầu xanh này.
Thế mà đám đầu xanh này lại biết Chính Hổ Đường làm cái gì,
Vừa nhắc đến Chính Hổ Đường, cả đám đều câm như hến.
“Ngài mai giờ cũ tôi đến đón em.”
Trần Tư Khải nhét Tiêu Mộng vào trong ô tô, chắc chắn nói.
Giống như là đang bá đạo nói, em là hàng của riêng anh vậy.
“Hả? Giờ cũ?”
“Bảy giờ rưỡi đó!”
“Tôi biết là bảy giờ rưỡi, ý của tôi là… vì sao ngày mai anh bảy giờ rưỡi lại đến đón tôi?”
Tiêu Mộng không giải thích được gãi gãi đầu.
Trên làn da trắng như sữa lộ ra mạch máu nhỏ, da thịt thật non.
“Đi làm! Ngày mai tôi sẽ theo thường lệ đón em đi làm.”
“Đi làm? Tôi không đi làm nữa rồi! Tôi từ chức rồi, anh quên rồi sao?”
Khuôn mặt Trần Tư Khải trầm xuống:
“Cái gì mà từ chức với không từ chức, sau này không được lấy mấy chuyện này ra nữa, ngoan ngoãn tiếp tục đi làm, không cho phép từ chức!”
Tiêu Mộng méo mặt.
Hừ, người này lại bắt đầu mắc bệnh đế vương sao?
Anh nói cái gì người khác cũng phải nghe theo sao?
Tiêu Mộng uốn éo mặt nhìn sang một bên: “Tôi đã từ chức! Tôi không muốn làm nữa, tôi từ chức rồi! Chân mọc trên người tôi, tôi từ chức anh có thể làm thế nào?”
Bánh bao nho nhỏ trên mặt lộ ra vẻ trẻ con không được tự nhiên.
Trần Tử Khải cũng nhìn lướt qua nhóc,
Lập tức nở nụ cười, cười vô cùng nịnh nọt,
Mềm giọng nói: “Ai nha, đừng giận, từ chức cái gì chứ, không có cô trợ lý nhỏ này, công việc của anh cũng không thể nào thực hiện bình thường được… Nhóc ngoan, nha, nhóc ngoan, đừng náo loạn nữa… tiếp tục đi làm, nha, tiếp tục đi làm.”
“Hừ~~~ mới không đi!”
“Tôi sai rồi còn không được sao?
Sau này trước mỗi lần hôn em, tôi tuyệt đối sẽ trưng cầu ý kiến của em,
Em đồng ý, tôi sẽ dùng sức hôn,
Em không đồng ý, cho dù nhịn chết tôi cũng sẽ không đụng vào em, như vậy được rồi chứ? Ngày mai tiếp tục đi làm đi? Nha.”
Tiêu Mộng lần đầu tiên trâu bò như thế trước mặt Trần gấu xấu xa,
Cô đắc ý đến hỏng, mở cờ trong bụng,
“Vẫn là không được! Dù sao tôi không đi làm.”
Trần Tư Khải nghiêm mặt lại, sờ lên mũi của mình.
Đập đến một câu: “Được rồi! Tăng lương cho em!”
Hả? (⊙_⊙)
Tiêu Mộng lén lút cười mấy tiếng,
Như một tên trộm liếc nhìn Trần Tư Khải, lên giọng nói:. Bạn đang đọc truyện tại _ T r ù m T r u y ệ n .O RG _
“A, thêm bao nhiêu tiền?”
Đáy lòng cũng đang vui sướng, hò hét:
Tăng lương! Tăng lương!
Trần Tư Khải nói: “Từ 6 triệu ban đầu, Tăng lên 15 triệu!Cái này được rồi chứ?”
Lúc này Tiêu Mộng mới cười đến cong cả mắt, sau đó nhìn nhìn vẻ mặt của Trần Tư Khải,
Thử hỏi: “Thật sao?”
“Thật!”
“Ai nha, Trần tổng à, anh cho tôi thêm nhiều tiền lương như vậy, thịt của anh có đau không?”
“Ừ, thịt rất đau! Cô nhóc, tiền lương của em còn cao hơn mấy người làm văn phòng thâm niên cao! Em cũng biết đủ đi!”
“Chậc chậc chậc, nhìn đại tư bản này của chúng ta đi, nhìn anh keo kiệt như thế, không phải là mới tăng 9 triệu sao? Nếu như anh thật sự đau thịt, vậy thôi, tôi cũng không cần về công ty nữa.”
Trần Tư Khải cắn răng: “Ai nha, tiểu tổ tông của tôi à, em cũng đừng giày vò người thế nữa. Xin em đó, vẫn là đi làm đi, em chỉ có đặt ở trong tầm mắt của tôi, tôi mới có thể yên tâm làm việc được.”
“Đặt? Tôi là đồ vật sao?”
“Ha ha, em không phải là đồ vật, em không thể là đồ vật được!”
Sau khi Trần Tư Khải nói xong, cười ha hả.
Mà Tiêu Mộng phồng má, tức giận trợn mắt nhìn thẳng.
Tiêu Mộng cuối cùng cũng hiểu rồi.
Dựa vào chỉ số thông minh làm loạn của cô trước mắt, cho dù có mười cái,
Cộng lại, mới có thể thông minh bằng một đầu ngón chân Trần Tử Khải,
Vậy cô đối kháng với tên phúc hắc xảo trá này làm gì chứ?
Cãi nhau ầm ĩ không qua anh,
Sức mạnh đánh không lại anh,
Ngay cả uống rượu…Tửu lượng cũng không bằng anh
Nơi nào cũng không bằng anh, ai…Cô thật là bi thương.
“Sắc trời còn sớm, không bằng chúng ta đi tản bộ đi, phía trước có công viên Tĩnh Hải, chúng ta đi dạo đi?”
Trần Tư Khải lúc nói ra lời này,
Không chỉ Tiêu Mộng kinh ngạc,
Mà ngay cả Trần Tư Khải cũng kinh ngạc.
Anh sinh ra lần đầu tiên, hèn mọn với một cô gái như vậy.
Tiêu Mộng mở lớn miệng, mới không quan tâm biểu tình này của mình không thục nữ đến mức nào,
Kỳ lạ kêu lên: “Trời ạ, anh có khái niệm thời gian hay không vậy! Đã cái giờ này rồi, còn gọi là sắc trời còn sớm? Sớm cái quỷ ấy! Anh có nhìn thấy không, thời gian trên xe anh cũng hiển thị, bây giờ là 10 giờ 20 phút rồi! Đã trễ như vậy rồi, tôi muốn về nhà ngủ. Buồn ngủ rồi.”
“Buồn ngủ cái gì chứ, ngủ quá sớm sống không thọ, sau khi ăn cơm xong chạy trăm bước, sống đến chín mươi chín tuổi.”
Tiêu Mộng lại càng chảy mồ hôi lạnh: “Lúc này còn gọi là sau khi ăn xong? Đây có thể gọi là sau khi ngủ rồi! Quá muộn!”
“Nghe nói phong cảnh trong công viên Tĩnh Hải rất đẹp, đi giải sầu đi, đừng giống như lợn vậy,
Trừ ăn ra chỉ có ngủ.”
Tiêu Mộng bĩu môi, “Này này, không phải tôi không cùng anh đi dạo, công viên Tĩnh Hải lúc này đã sớm đóng cửa rồi, anh muốn vào cũng không vào được.”
Thật tốt, đóng cửa thật tốt!
Cũng đã muộn như vậy rồi, đi công viên gì chứ, đầu óc của Trần gấu xấu xa này có bệnh.
“Tôi nói muốn vào, cho dù là bộ quốc phòng cũng phải mở cửa cho tôi!”
Trần Tư Khải ngang ngược nói xong, đánh tay lái,
Lái về bên phía công viên Tĩnh Hải kia.
Tiêu Mộng cũng không theo nữa, dù sao đi theo Trần gấu xấu xa này,
Có lợi cũng có hại.
Có hại sao, không cần nói, chính là cô luôn bị khinh bỉ.
Một mặt có lợi là…ha ha, đi theo cao thủ võ công này ra ngoài,
Không sợ gặp cướp bóc.
Thân thủ của Trần gấu xấu xa này, cô là từng thấy tận mắt,
Đó mới là xuất thần nhập hóa, giống như quỷ như thần.
Vì vậy Tiêu Mộng ngồi ở vị trí phụ lái,
Cái mông ở trên ghế nhấp nhổm,
Ngâm nga hát: “Tôi muốn tăng lương a, a a, tôi muốn tăng lương a….”
Trần Tư Khải chuyên tâm lái xe, vừa thưởng thức vẻ đáng yêu của cô nhóc điên điên này.
Nhịn không được vụng trộm cười.
Cô nhóc này, hoạt bát như một chú sâu nhỏ.
Là một nhóc vô cùng ấm áp, vô cùng yêu thương.
Trần Tư Khải tìm di động, gọi điện thoại cho Khang Tử.
“Khang Tử, là tôi. Ừ, cậu gọi người mở cửa chính công viên Tĩnh Hải ra cho tôi.
Ừ, tôi đi vào dạo một vòng.
Ừ, nhanh đi.”
Lạnh lùng ra lệnh xong, ngay cả một câu thừa thải cũng không có, trực tiếp ngắt máy.
Tiêu Mộng tò mò hỏi: “Người anh gọi điện thoại, có phải là nhân viên quản lý công viên không? Chính là chú bảo vệ buổi tối canh ở cửa công viên?”
Thật là giỏi tưởng tượng!
Trần Tư Khải cũng âm thầm cười.
Cô nhóc này đã tưởng tượng Khang Tử thành chú bảo vệ?
Ha ha ha ha…
“Ừ, cũng không khác lắm, dù sao có thể mở cửa công viên cho chúng ta là được.”
Trần Tư Khải lái xe rất vững, rất nhanh, xe đã đến công viên Tĩnh Hải.
(⊙_⊙) Tiêu Mộng xuống xe, ngây người.
Trời ạ!
Đã muộn thế này rồi, công viên Tĩnh Hải vẫn còn náo nhiệt vậy sao!
Có rất nhiều người đứng ở cửa đó!
Đếm xe hơi, cũng phải có bảy tám chiếc.
“Ha, không ngờ công viên Tĩnh Hải làm ăn tốt như vậy, buổi tối cũng mở cửa sao?
Người ra ngoài tản bộ buổi tối rất nhiều đó!”
Nhưng mà…Vì sao tất cả đều là đàn ông?
Hơn nữa còn là đàn ông nhìn có vẻ hung hãn không thân thiện lắm?
Đừng nói với cô, những người đàn ông này đều có tư tưởng lãng mạn,
Đến nơi này tìm kiếm linh cảm tình yêu.
“Cậu chủ! Cậu đến rồi!”
Một người đàn ông rất trẻ chạy về phía Trần Tư Khải,
Đến trước mặt Trần Tư Khải, đứng nghiêm lại,
Dứt khoát cúi đầu hành lễ.
Xoạt!
Tất cả những người đàn ông còn lại, cùng nhau làm một động tác hành lễ như nhau.
Không khí, lập tức trở nên trang nghiêm.
Tiêu Mộng không dám động đậy, chỉ là giật giật khóe mắt,
Ngoan ngoãn thế, dáng vẻ này, rất giống xã hội đen Nhật Bản.
“Ừ.” Trần Tư Khải cũng miễn cường ừ một tiếng trong khoang mũi.
Hơi hơi khoát khoát tay.
Khang Tử đứng người dậy đầu tiên, ngẩng đầu.
Xoạt!
Những người đàn ông còn lại lúc đó mới cùng nhau ngẩng lên.
Tiêu Mộng bị động tác thống nhất và phục tùng kia trấn áp.
Khang Tử thấp giọng nói: “Công viên mở cửa rồi, tất cả đèn và trò chơi đều đã được nối điện.”
“Được.”
Trần Tư Khải kiêu ngạo gật đầu, kéo Tiêu Mộng đang ngẩn người sững sờ.
Đi vào trong công viên.
“Bọn, bọn họ là ai?
Vì sao trông có vẻ rất kỳ quái?
Tôi cảm thấy giống như là xã hội đen vậy!”
“Ha ha ha… Bọn họ chỗ nào là xã hội đen chứ… bọn họ chỉ là mấy anh em của tôi thôi. Đi thôi, người ta vì chúng ta, mà chạy đến mở cửa, nối điện, chúng ta không thể phụ lòng người ta nhiệt tình chiêu đãi được!”
Trần Tư Khải tránh ánh mắt của Tiêu Mộng,
Lặng lẽ khoát khoát tay.
Khang Tử nhìn thấy, hiểu ý,
Thiếu chủ đây là bảo mấy người bọn họ đều biến mất đi.
Ô ô, thì ra…thiếu chủ là đi đến tản bộ với cô gái này…
Khang Tử dẫn theo mấy người anh em, tất cả đều lén lút tản đi.
Trần Tư Khải nắm tay Tiêu Mộng,
Bước chậm trong công viên Tĩnh Hải.
“Oa! Buổi tối ngắm công viên Tĩnh Hải, có một loại cảm giác khác! Nhìn mấy cái đèn này, thật xinh đẹp!”
Gần như trên mỗi ngọn cây đều có đèn,
Nhìn từ xa lại, làm công viên Tĩnh Hải khoác lên một bộ áo đẹp đẽ,
Giống như rất nhiều ngôi sao đang ở ngay trong nháy mắt.
Hơn nữa, ghế dài lan can, mặt cầu, có có trên những phương tiện vui chơi giải trí trong công viên Tĩnh Hải,
Tất cả đều lên đèn lấp lánh.
Thật là vô cùng xinh đẹp.