Lý Hồng Viễn là người làm sai, ông ấy còn mắng con gái bà trước mặt người ngoài như vậy, cho dù tính khí của Lý phu nhân có tốt hơn nữa, cũng không thể nào để Tô Hòa chịu một phần tủi thân này.
Lý phu nhân không cho Lý Hồng Viễn chút mặt mũi nào, chuyện này khiến cho mặt hắn nhất thời căng cứng, đáy mắt ánh lên một mảng tái nhợt.
Thỏ nổi giận cũng cắn người, chứ đừng nói là người, Tô Hòa kiềm chế độ cong trên miệng, cô đỡ Lý phu nhân.
Lý phu nhân trong lòng buồn bực, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, lúc Tô Hòa đỡ bà, mới phát hiện được cả người đối phương đều đang run rẩy.
"Tôi dù sao cũng chỉ là lời nói khó nghe, không bằng Trần gia, lại chạy đến nhà người ta, nhét khuê nữ nhà mình vào làm bé." Lúc Tô Hòa nói, ánh mắt rơi vào người Trầm Văn Tú, trong đó không hề che giấu mỉa mai, giễu cợt.
"Đúng là gia đình như thế nào, thì sẽ dạy ra khuê nữ như vậy."
"Tôi cũng được hưởng giáo dục phương tây, nhưng vẫn biết nam nữ khác biệt, nếu có đàn ông uống say trước mặt, tôi nhất định sẽ cách xa hắn ta, đâu có giống như vị tiểu thư Trần gia này, ba ba liền lăn giường." Tô Hòa cười nhạt một tiếng, ánh mắt sắc bén như dao.
Mặc dù là thừa hưởng tư tưởng tân tiến, hiện đại, sẽ không phong kiến giống tiền triều, nhưng cũng không thể nào phóng khoáng như thế kỉ hai mươi mốt được.
Hàm ý chế giễu của Tô Hòa quá rõ ràng, Trầm Văn Tú ra vẻ bị làm nhục, tức giận đến cả người run rẩy.
"Lời này của cô là ý gì?" Trầm Văn Tú lau nước mắt, "Nguyễn Linh nhà chúng tôi là một cô nương trong sạch, nếu không phải phát sinh chuyện như vậy, người như con bé, sao lại cam chịu làm bé cho người ta?"
"Cô cũng là phụ nữ, hẳn nên biết nói gì thì sẽ khiến lòng người tổn thương." Trầm Văn Tú đau gan, nát ruột khóc, "Sao cô có thể ác độc như vậy? Con gái của tôi số khổ, con bé mới mười sáu tuổi, nó cũng không hề làm gì sai."
Trầm Văn Tú nhu nhược càng khiến cho diện mạo của Tô Hòa trở nên khó ưa, ngay cả Lý Hồng Viễn cũng liếc Tô Hòa trắng mắt, con ngươi của ông ấy như lửa cháy, đúng là bị Tô Hòa chọc giận không nhẹ.
Đáng tiếc Tô Hòa không phải là một người thương hoa tiếc ngọc, lời nói của cô càng thêm sắc bén, tàn nhẫn.
"Nếu không phải có ý đồ khác, cô ta là một vị thiên kim tiểu thư, tự mình đỡ cha tôi đến phòng nghỉ, lời này nói ra ngoài ai sẽ tin các người?"
"Trần gia các người cũng coi là có mặt mũi, tiểu thư nhà các người lại quen với việc phục vụ người khác?" Tô Hòa cười nhạt.
Ngày đó anh Trần Nguyễn Linh mời Lý Hồng Viễn uống rượu, sau đó Lý Hồng Viễn uống say, vị công tử Trần gia đó lại để cho em gái ruột của mình đỡ Lý Hồng Viễn đến phòng khách nghỉ ngơi.
Kết quả Lý Hồng Viễn tỉnh lại, một nửa giường mặc dù trống rỗng, nhưng ga trải giường xốc xếch, trên đó còn để lại một vệt máu.
Hơn nửa dựa vào kí ức rời rạc trong đầu, Lý Hồng Viễn cũng biết mình làm ra chuyện hoang đường gì.
Lý Hồng Viễn chính là bị sắc đẹp mê muội đầu óc, trò trẻ con này trong mắt Tô Hòa, cũng giống như một kịch bản phim truyền hình nhiều tập, rất cẩu huyết.
Nhiều sơ hở như vậy, Lý Hồng Viễn lại không nhìn ra được.
Chỉ là vị tiểu thư Trần gia này rất xinh đẹp, cho nên say đắm dịu dàng tỏa hương, nếu đối phương là một nữ dạ xoa, Lý Hồng Viễn sợ là chạy nhanh hơn bất kì ai.
Nói cho cùng cũng chỉ là động vật ham mê sắc đẹp, ngày thường khôn khéo hơn nữa, cũng không đỡ nổi hai lạng thịt giữa hai chân.
Nhưng Tô Hòa không phải một người dễ chọc, một chút mặt mũi cô cũng không muốn cho vị phu nhân Trần gia này.
"Không nói con gái bà, vậy nói con trai bà, biết rõ em gái mình vẫn chưa lấy chồng, chưa tính chung thân đại sự, lại để cho cô ta gần gũi đàn ông như vậy?"
"Huynh trưởng không ra huynh trưởng, tiểu thư không ra tiểu thư, phu nhân chủ mẫu còn chạy đến đây xin mẹ tôi cho vào cửa, Trần gia các người là một đám mặt dày vô sỉ."
"Tôi còn đang tò mò là loại con gái gì khuấy đảo khiến nhà chúng tôi không yên, hôm nay bà đến coi như cũng giúp tôi mở mang tầm mắt."
Tô Hòa hùng hổ dọa người, lời nói của cô cay nghiệt, châm chọc, mỉa mai, nói đến mức Trầm Văn Tú mặt tái, tai đỏ, xanh xanh đỏ đỏ đan xen trên mặt vô cùng buồn cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT